(khóc Lê Ðỗ Thị Ninh) nàng có ba người anh đi bộ đội
những người em nàng
có em chưa biết nói
khi tóc nàng xanh xanh
tôi người vệ quốc quân
xa gia đình
yêu nàng
như tình yêu em gái
ngày hợp hôn
nàng không đòi
may áo mới
tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
tôi ở đơn vị
về
cưới nhau xong
là đi
từ chiến khu xa
nhớ về ái ngại
lấy chồng đời chiến binh
mấy người đi trở lại
nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng
chiều quê
Nhưng không chết
người trai khói lửa
mà chết
người gái nhỏ
hậu phương
tôi về
không gặp nàng
má tôi ngồi bên mộ con
đầy bóng tối
chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh
vây quanh
tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
em ơi
giây phút cuối
không được
nghe
nhau nói
không được trông
thấy nhau
một lần
ngày xưa
nàng yêu hoa sim tím
áo nàng
màu tím hoa sim
ngày xưa
đèn khuya bóng nhỏ
nàng vá cho chồng
tấm áo
ngày xưa
Một chiều rừng mưa
ba người anh
từ chiến trường Ðông Bắc
biết tin em gái mất
trước tin em
lấy chồng
gío sớm thu về
rờn rợn nước sông
đứa em nhỏ lớn lên
ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
khi gío sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
chiều hành quân
qua những đồi hoa sim
những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài
trong chiều
không hết
màu tím hoa sim
tím
chiều hoang
biền biệt
có ai ví như từ chiều ca dao
nào
xưa xa
'áo anh sứt chỉ đường tà
vợ anh chưa có
mẹ già chưa khâu...'
ai hát vô tình
hay ác ý với nhau
chiều hoang tím
có chiều hoang biết
chiều hoang tím
tím thêm màu da diết
nhìn áo rách vai
tôi hát trong màu hoa
' áo anh sứt chỉ đường tà
vợ anh mất sớm...'
Màu tím hoa sim
tím tình tang
lệ rớm
ráng vàng ma
và sừng rúc
điệu quân hành
vang vọng chập chờn
theo bóng những binh đoàn
biền biệt hành binh
vào thăm thẳm chiều hoang
màu tím
tôi ví vọng về đâu ?
tôi với vọng về đâu ?
áo anh nát chỉ dù lâu
Hữu Loan
(Khởi Hành 167 tháng 9.1997) |