tơ trời theo gío vướng mình ta mỗi khắc bên nàng nhẹ bỏ qua nghiêng nón, nàng cười, đôi má thắm ta nhìn vơ vẩn áng mây xa
tìm dấu hôm xưa giữa cánh đồng bên mình chỉ nhận lúa đầy bông tơ trời lơ lửng vươn mình uốn đến nối duyên mình với...cõi không 1936 Thanh Tịnh (Hận Chiến Trường)