CÂY TAM CÚC cổ bài tam cúc mép cong cong
rút trộm rơm nhà đi trải ổ
chị gọi đôi cây
trầu cay má đỏ
kết xe hồng đưa Chị đến quê Em
nghé cây bài tìm hơi tóc ấm
Em đừng lớn nữa, Chị đừng đi
tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa
ổ rơm thơm đọng tuổi xuân thì
đứa được
chỉnh truyền
xủng xoẻng
đứa thua
đáo gỡ
ngoài thềm
Em đi đêm tướng điều sĩ đỏ
đổi xe hồng đưa Chị đến quê Em
năm sau giặc giã
quan đốc đồng áo đen nẹp đỏ
thả tịnh vàng cưới Chị
võng mây trôi
Em đứng nhìn theo Em gọi đôi
LÁ DIÊU BÔNG
váy Ðình Bảng buông chùng
cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
đồng chiều
cuống rạ
Chị bảo
đứa nào tìm được lá Diêu Bông
từ nay ta gọi là chồng
hai ngày Em tìm thấy lá
Chị cau mày
đâu
phải lá Diêu Bông
mùa đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông
ngày cưới Chị
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim
Chị ba con
Em tìm thấy lá
xòe tay phủ mặt Chị không nhìn
từ thuở ấy
em cầm chiếc lá
đi đầu non cuối bể
gío quê vi vút gọi
Diêu Bông hời...
...ới Diêu Bông...!
QUẢ VƯÒN ỔI
nằm trên bãi
cát thư tâm
sông nước sinh thuyền Em đẩy tới
có gío có buồm có dòng có lái
trách gì ai xô giạt đến bờ hoang
Em mười hai tuổi tìm theo Chị
qua cầu bà Sấm bến cô Mưa
đi...
ngày tháng lụi tìm không thấy
giải yếm lòng trai mãi phất cờ
cách nhau ba bước vào vườn
ổi
Chị xoạc cành ngang
Em
gốc cây
- xin Chị một quả chín !
- quả chín quá tầm tay
- xin Chị một quả ương
- quả ương chim khoét thủng
lẽo đẽo Em đi vườn mai sau
cúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng
CỎ BỒNG THI
Chị đưa Em đến nơi này
cheo leo mỏm đá
trước vực
sau khe
thòng lọng tơ gì quấn gót
tua khăn buông còn buộc búp hoa lan
ù ù gío thổi
Em vọng ai đâu mà hoá đá
không trói mà không đi
không canh gà
không thu không
mắt không mở
đừng khép
kìa dây muống dạu kín Em rồi
lắc đầu hoa tím rụng
ngó rừng xanh Em hỏi ngọn nguồn
biết
rồi
thôi
nghe
hoa tím hát
ngày mười bảy tuổi
chót chơi đố cỏ Bồng Thi
cỏ Bồng Thi phải cheo leo mỏm đá
ù ù gió thổi
không canh gà
không thu không
NƯỚC SÔNG THƯƠNG
Em vắt quả cam vàng đầu ngọn
sông Thương
mắt tròn cối xay
chẳng bao giờ ngủ trước sao mai
ngày Chị bảo Em quên
tranh tố nữ long hồ gián nhấm
mất chân đi
má đội tổ tò vò
cuốn chiếu xa rồi
thơ thẩn vách chiêm bao
ngày Chị bảo Em quên
con bạc má lại về cành
chanh
thương Em hay giận Em chả
biết
ngày Chị bảo Em quên
tắm sông Thương không mát
lên ngọn Kỳ Cùng vực nước rửa chân
không mát
về đuôi mắt xưa treo suối Cam Lồ
không mát
ngày Chị bảo Em quên
Em tơ tưởng sao bắt Em đừng nhớ
tha cho Em
tha Em
'sông Thương nước chảy đôi dòng..'
hết năm phương
Em nhìn năm hướng
là mười phương
Chị biết CÒN EM
Hoàng Cầm
(Về Kinh Bắc) |