em đi, em đi... sáng hôm nay
mười giờ tàu sẽ chở em bay
làm sao được phép em cho tiễn
được phép xin em cái vẫy taytôi thức tròn đêm tối hôm qua
ước thầm trời nổi trận phong ba
chuyến bay hoãn lại đôi ba bữa
để còn thấy em, dù rất xa
trời cũng như em quá dửng
dưng
không gian trống rỗng lạnh vô cùng
tôi nghe rời rã bàn tay vẫy
không khóc được nên khổ quá chừng
tàu đã chìm sâu cuối chân
mây
nhớ ai cho kín mấy giờ bay ?
giây an toàn vẫn vòng lưng ấm ?
sao chẳng là tôi tròn cánh tay !
xin hãy vì ta tàu hết xăng
rơi trên đỉnh núi ngợp mây hồng
cho ta được khóc không vô lý
và giữ mãi em ở trong lòng
ôi chẳng được đâu hỡi
phi cơ
bay ngoan ngoản nhé, đừng bao giờ
chao thân đảo cánh làm em sợ
đứt đoạn hồn đang thơm giấc mơ
lẫn giữa bụi đường, đi
ngẩn ngơ
rượu không uống được đành rao thơ
đâu hay buồn cũng là chất rượu
gìa nửa đời qua vẫn dật dờ...
Luân Hoán
(Ðưa Nhau Về Ðến Ðâu) |