em muốn hỏi sao thơ anh buồn
thế
(mắt em sầu tự thuả bóng ai qua)
anh bơi suốt trong dòng ngôn ngữ lạ
mãi tìm em sông nước cuộn trôi xaanh thầm nhủ mỗi cơn tình mê muội
cầm tay em như chạm bóng chiều tà
mai thức dậy thấy mình bơ vơ quá
biết rằng em sương khói đã bay qua
loay hoay mãi níu bóng mình
đứng lại
vẫn chùn tay quay trong cõi người ta
em soi mãi chiếc gương đời bạc thếch
nên gặp anh, ôi một kẻ như là...
xóa son phấn ngỡ lòng thêm
trong trắng
(chút hào hoa ai đó gởi hôm qua)
tay gối tóc vẫn thấy lòng bay hẩng
thơ anh tự buổi ấy cũng không nhà
mai ngó lại bên hiên đời
hiu quạnh
một mình em hay dẫu có mình ta
mưa xoáy trũng chốn ta ngồi buổi ấy
đời xêng xang thơ viết mãi như là
Hà Nguyên Thạch |