Ngậm Ngùi
Phan Ngọc Thường Ðoan
. xuống lầu
thấy Sứ Hồng rơi
đầy trong sân một khoảng trời mùa thu
Sứ Hồng
rơi dưới cội ngâu
chảy trong ta một dòng đau...cuối đời
từ ta bỏ cuộc rong chơi
đường mòn cỏ phủ chân người, dấu xưa...
từ trời tháng chín thôi mưa
con tim kiệt nước theo mùa vừa phai
từ khi ngực bỏ đường dài
yên tình phủ bụi, cương đai...rêu mờ
từ người khai lối nguyên sơ
vẫn còn đây vết roi mờ hằn sâu
từ ta khóa ngõ Hồng Ðào
chuyện tình xưa...nhạt...theo màu thời gian

Phan Ngọc Thường Ðoan
(Lục Bát Tình / VN 1997)