Một Tiếng Em
Ðinh Hùng
. từ gĩa hoàng hôn trong mắt em
tôi đi tìm những phố không đèn
gió mùa thu chớm bao dư vị
của chút hương thầm kia mới quen

cùng bóng hàng cây gặp giữa đường
ân cần tôi đến ngỏ tình thương
bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng
nói hết cho lòng nhẹ mối vương

rồi đây, trên những lối đi này
ta sẽ cùng ai tay nắm tay...
nhịp bước trăm cung đàn ảo tưởng
buông chìm tâm sự nửa đêm nay

từng bước trôi từng trăng viễn khơi
thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười
nụ cười gởi tự thiên thu lại
tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?

dĩ vãng nào xanh như mắt em
chao ôi ! màu tóc rợn từng đêm
hàng mi khuê các chìm sương phủ
vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm

kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
trăn lên từ nét gợn lông mày
bóng hoa huyễn ảo nghiêng vầng trán
chưa ngát ân tình, hương đã bay

sóng biển nào nghe thấu nỗi niềm ?
sóng đâu còn khoé mắt thâu nghiêm ?
lòng ơi ! hoài vọng bao giờ nói
thăm thẳm trùng dương một tiếng ‘Em’ ?

nhẹ bước  chiêm bao tưởng lạc đường
rưng rưng mùi phấn bỗng mùi hương
sương đầm vạc áo mong manh lệ
sao rụng bay vào tóc dạ hương

tôi lánh trần đi rất xa
bâng khuâng sao lặn ánh trăng tà
ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ
tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa

Ðinh Hùng