mọi sự ra đi đều báo
trước
nhưng anh không hình dung, khuôn mặt yêu dấu kia
lẫn vào những khuôn mặt khác
tại sao phải sắp hàng trước một mùa đôngsự gỉa dối trở thành thước đo
anh không thể vượt qua những rào chắn
nhưng bên dưới vẽ tàn phai một buổi chiều
nhưng nét mơ hồ của nụ cười xa xăm
trong ánh mờ con đường sỏi
còn vọng lại những tiếng chân
và khi bóng tối dâng lên ngang ngực
anh vẫn không tháo đôi chân tê ra khỏi giày
bóng tối xúm xít lại, đặc
hơn
cả thế gian chỉ còn lại, trong túi quần
một que diêm duy nhất
Nguyễn Ðông Nhật
(Tháng Giêng , SG, Anh làm Thơ Yêu Em/ VN1993) |