Ru Nguyễn Ðình Toàn |
. | ru em lần cuối cùng này bằng hơi mát của một ngày sắp xa bằng giờ phút sắp chia xa rồi thôi, rồi chẳng bao giờ nữa đâu giọng kinh năm ngón son cầu với môi mặn, với hồn trao nghẹn lời với sầu xưa ngút trên vai tóc xanh non với khuy cài áo thơm hàm răng mật, tuổi má tròn đường thêu chỉ đã hao mòn đây em gió trời xin ngủ bình yên coi như giấc mộng ưu phiền đấy thôi mây cao với mắt trông vời soi gương trán bỏng, quên người tôi đi Nguyễn Ðình Toàn (Mật Ðắng, 1960) |