Hoa Cỏ Tương Tư
Cao Thoại Châu
.
tôi ngồi lại sau khung cửa khép
người đi rồi tay nhỏ giấu trong thơ
để mấy năm trời tôi vẫn đọc
thuộc lòng hương thoảng ngón tay xưa
chiếc phong bì nhỏ không bền được
thời gian làm rách một đôi nơi
tôi lấy hồn tôi làm miếng vá
trăm năm nguyên vẹn trái tim người
người đi từ thuở không về lại
hoa thì nhiều nhưng thấy gì đâu
trời rộng bao nhiêu không thấy được
bởi vì ta đã trốn vào nhau
người ẩn náu trong những lời tôi viết
hoang đường mà chắc chắn biết bao nhiêu
phút giây nhỏ cháy lên niềm hạnh phúc
và tro than mặc sức chảy qua cầu
người ở lại tôi van người ở lại
sông có van con nước chảy bao giờ
để mùa xuân con chim tập hót
hoa cỏ thơm lừng, hoa cỏ biết tương tư
Cao Thoại Châu