Trưa trên phố Clarento
Ðinh Cường
. tặng Phó Ngọc Văn

lỡ trưa tôi đi về trời nắng gío
đâu có ai về trên phố Clarenton
đâu có mái tóc mượt mà gío lộng
mà nghe như tiếng kinh buồn
rồi lại mùa thu vàng lá rụng
em có buồn như trời thu không
ước chi về đi dưới trời mưa bụi
ôi Huế rêu phong ủ kín trong lòng
lỡ mai tôi đi về dưới suối
vàng mơ một giấc ngủ êm đềm
thì cứ như là mây với gío
gío dạt xô về muôn tiếng chim
rồi lại em qua đồi cỏ ấy
gỏ cả mây hồng em nhớ ai
đời nghiêng nghe chút sầu thiên cổ
trưa một mình đi phố lạ người

Ðinh Cường