Soi Mình Lên Những Luống Thơ
Hoa Thi
. thơ người mở cánh gương trong
phơi tôi thấp thoáng bơi vòng thế gian
bóc từng hạt chữ, bàng hoàng
xác, hồn, yêu, ghét, nồng nàn hương bay

em đi áo mỏng quần dày
quần dày áo mỏng máu đầy hở hang  (Bùi Giáng)
tay mềm xoa mặt trường giang
yêu con nước ngọt, yêu hàng rong tơ (T.T Tuệ Mai)
em tin trời có ban sơ
em nghi đến nắng, em ngờ cả mưa (Viên Linh)
em ngồi giặt áo giữa trưa
nát bàn tay vẫn vo chưa sạch lòng (Thanh Nguyên)
cát chiều bay sẫm bến sông
thương con đò ngược mùa đông chưa về (Nguyễn việt Chiến)
hôm xưa thả mái tóc thề
hương lay đời dậy, nẽo về thức hoa (Nguyễn hữu Nhật)
ngàn truông tiếng vọng bao la
nỗi sầu đất lệch càng xa xôi nguồn (Trần tuấn Kiệt )
thác gieo nhạc đá, lời chuông
quanh co suốt mấy dặm sương mịt mùng (Hà huyền Chi)
hư vô tinh tú chập chùng
biển mây muôn sắc áo hồng hoang xưa (Chu vương Miện)
nhớ thương sao chẳng có mùa
cứ hun hút quảng đường trưa một mình (Huy Trụ)
thương em khép nép ngồi rình
mây vào lá lót ổ tình đẻ thơ (Luân Hoán)
chim nom xõa cánh bơ phờ
chiều mây xuống thấp mưa mờ không gian (Tường Linh)
hoa khô cắm giữa khuya tàn
nữa bài trăng úa trên đàn đứt giây (Ðặng thị Quế Phượng)
sầu khuya lắng một giòng đầy
mắt sương khói cũng lên đày đó en (Trần Dạ Từ)
sông rồi nước cũng lênh đênh
mây rồi gío cũng bập bềnh dần xa (Hoài Khanh)
từng đi ngàn dặm sơn hà
hai bàn chân của em là mùi hương (Trần Mạnh Hảo)
đứng ngoài hàng dậu ướt sương
đợi người xuân sắc trong vườn hẹn ra (Phan Ni Tấn)
linh hồn thiếp giữa triều hoa
bóng hình thôi đã nhạt nhòa quanh thân (Mai Thảo)
cỏ thơm mềm gót chân trần
trong đôi mắt nhãn có phần lẳng lơ (Khánh Trường)
nối đương nhiên với bất ngờ
nối phụ phàng với đôi bờ nhớ mong (Tô thuỳ Yên)
môi xinh nở nụ cười hồng
bỗng dưng khắp chốn thinh không ngọt ngào (Song Hồ)
chập chờn những nẻo chiêm bao
bàn chân tình ái lạc vào tuổi xuân (Huy Lực)
bàn tay trắng muốt em cầm
một cành hoa nối muà xuân mùa hè (Ngô quân Miện)
em nằm phân nửa thân che
nửa kia nắng chiếu bóng đè lên gương (Nguyên Sa)
cỏ hoa khuất bóng tà dương
giọt trăng khuya vỡ giữa chương kinh nhoà (Thái tú Hạp)
nhờ em trời lợp mái nhà
đất di truyền nhớ thương hoa lên cành (Du tử Lê)
cổng nào ngõ dấu chim xanh
nỗi bi thương cũ cũng đành phút giây (Trần thi nhã Ca)
ngày qua ngày lại qua ngày
má xanh nhuộm đã thành cây lá vàng (Nguyễn Bính)
con nai bốn vó băng ngàn
gặp em thì cũng chạy quàng quanh em (Bùi Giáng)


tôi nằm hồn mộng chênh vênh
xin đời cho gối tình lên thơ hồng
nghìn năm đọng với núi sông
nghìn năm sống giữa những giòng chữ xanh
sắc hương mai một cũng đành
trái tim thánh nữ để dành cho thơ

mai sau còn có bao giờ ... (Nguyễn Du)

Hoa Thi