Ngàn Thu
Nguyễn Minh Ðức
. ngày em đi hiu hắt vàng ngõ biển
xác xơ về phủ úa lại đồi non
rừng xanh xao sẽ tắt mùa vĩnh viễn
nẻo đường em vàng vọt dấu rêu phong

rồi xa xôi che lấp bờ dĩ vãng
gío hoang về xé nát những tình thu
rừng thu kia bước nai vàng bỡ ngỡ
lá vàng khô cũng tắt nghẹn tiếng ngây thơ

hỡi ngàn thu ơi...ngàn thu ơi
em có về đó chăng ngàn thu ơi
bao giờ cũng vẫn bao giờ đó
một mảnh tình si vẫn sững sờ

ta vẫn tìm em tự ngàn thu lá đổ
gặp gỡ nào trong mộng ảo sơ khai
buổi nắng hồng còn thở hơi ai vắng nhỏ
thuở an bình chưa nhuốm hận chia tay

ta nhớ buổi em ru mình trong nắng quái
cánh mi trầm khoát nhẹ cuốn mây bay
khép nép hay sao nét nhìn em nghi ngại
vụng về làm sao ấp ủ những bàn tay

rồi buổi đó
trời chuyển mình mưa bão lũ
gío ngông cuồng vật vã cội thiên thai
vịn gốc thông gìa
ta khóc thân bậc rễ
em đi rồi
nhớ lắm
ngàn thu ơi

Nguyễn Minh Ðức