Ghen
Viễn Du
. nếu ghen tương là tánh của tiểu nhân
em nhất định không thèm làm quân tử

người ta ghen vời mắt nhìn lơi lả
em ghen thầm trong cả giấc mơ anh
ghen với gối chăn buổi tối anh nằm
ghen với  áo quần mỗi ngày anh mặc

người ta ghen mỗi khi xa cách mặt
em ghen rồi trước cả phút chia tay
ghen ghế kia anh ngồi suốt cả ngày
ghen phone được anh kề tai thủ thỉ

người ta ghen nên không còn lý trí
em ghen tương nhưng tỉnh táo vô cùng
nhớ vào lòng từng lời nói...chung chung
mà đâu biết, anh muốn gởi về...ai đó

người ta ghen, khóc la rồi than thở
em ghen lại cười hớn hở như hoa
điểm trang đẹp ngời đôi mắt, làn da
mặc áo đẹp rồi tung tăng dạo phố

nhưng trong tim em có ngàn mảnh vở
em ghen mà...không biết tại sao ghen

Viễn Du