Lục Bát
Trần Dạ Từ
. Nụ Hôn Ðầu

lần đầu ta ghé môi hôn
những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng
nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông

trên môi ta, vạn đoá hồng
hôn em trời đất một lòng chứa chan
tiếng cười đâu đó dòn tan
nụ hôn ngày đó miên man một đời

hôm nay chợt nhớ thương người
tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh
môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa

Buổi Hẹn Ðầu

biết yêu người, thuở mười lăm
trong vườn ngây dại, ta nằm xót xa

cỏ cây ồ ạt ra hoa
chùm môi bông phượng la đà tới lui

khi không da thịt cả cười
cùng ta trộn lẫn đất trời với em

Bài Ru

mi sầu thôi khép đi em
hồn anh rộng đã trăm miền không gian
ngày vơi, cửa đóng, thu tàn
lá thưa cành nặng cây đàn quạnh hiu
lối đi vừa chớm tiêu điều
mùa nghiêng bóng nhỏ ngày xiêu cội dài
phố chiều gió vọng bàn tay
ru anh về với đôi ngày lãng quên

Trần Dạ Từ