Bài ca áo váy Áo váy em bao nhiêu nút
Tôi nào biết mở thế nào?!
Em cười: Nếu anh mở
được
trong hai phút thì em trao...
Áo đây - Cho anh- Cầm lại...
... Hai phút trôi qua từ lâu.
Mươi năm rồi thôi trở lại.
Giờ này - Áo ấy - Em đâu?
Ai người em đã từng trao...
Áo váy em bao nhiêu nút -
Ðời tôi không thể biết!
Dubna 1989 - Mississauga 1999
DRESDEN
Thành cổ
ấy Tôi còn mang nợ
Những ngày hè dang dở
Sông Elbe thả gió
Thảm cỏ lặng thinh
vẽ lối mòn
Khác ở Berlin
Schiller* khiêm nhường
đứng tụt xuống vệ đường
Khách vô tâm dập dìu phố hẹp
Bảo tàng tranh khô cong
cửa khép
Cung điện trơ họng vòi rồng
Tượng thánh rủ mình
rũ bụi
Cầu hút người
nèn những quảng trường
Hàng Tây Ðức ngập cùng nắng sớm
... Lấy giấc ngủ muộn làm
duyên
Như người con gái trễ nải áo xiêm-
Thành cổ ấy -
Tôi sống qua
một nửa.
Baierdorf, 04.06.1990
*)Ðài kỷ niệm nhà thơ
Ðức F. Schiller ở trung tâm
thành phố Dresden (Ðông Ðức cũ)
LẦN ÐẦU Ở OTTAWA
Với
không lấy lên nổi một bài thơ
rơi
góc nhà.
Có khi còn nguy hiểm
ngã
sa.
Ði hết rừng
không thấy chiếc lá
mùa thu trước không rụng.
Toronto, 25.10.1997
THƯA NAM CAO
Thưa Nam Cao,
ông có một Chí Phèo là
người đàn ông nhất!
Gã,
mặt mày họa bằng các
vết cào, đâm
cuộc đời nhoét nhoe cuối, đầu
không phân biệt mà lĩnh trọn áng tình
nguyên khiết giữa
đêm
trăng tàu lá chuối làm chứng
cuộc
hồng hoang
không
đỡ nổi giãy lên đành đạch
Thị
Nở ấy
dung nhan ánh đêm
ngỏ tình kỳ duyên bờ
sông
sóng
sánh níu vai hoan
lạc
về
cùng trời đất!
Gã
của ông,
đòn
đời, tù tội, rác rưởi, máu me
chửi
như hát
miệng
một lời thơm không biết mà
thu
hết vị đời theo bát cháo
hành
sau đêm yêu có một
Sau
đêm yêu
gã chồm lên giữ chặt túp lều làm người lương
thiện
suốt cả đời đổ
xiêu
gã lồng lên
bằng men rượu,
hương hành hăng tình.
Nam
Cao,
với cái ghen
đàn ông *
tôi
bì so với gã-
Chí-Phèo-con-ông
Gã
/đã/ không kịp húp
hết
bát
cháo hành
sạch
sành
sanh
Cho
tôi
nốt
những
cọng hành còn sót!
Baiersdorf, 8.12.1990
*) Tên một truyện ngắn
của Vũ Trọng Phụng
NẮNG
(Tặng Hoàng Xuân Sơn )
Mặt trời vẫn mọc buổi mai
Và ngày hóa vàng thi thể
Và Người - những lần ngã ngựa
Cho Thơ nở trắng những búp thẳng.
Tách cà-phê
Ðậu mặt bàn
sụp dần
trong vàng
nắng
Gió quẫy chiếc đuôi cuối cùng
gọi ra nụ hôn ép thầm góc sách:
Kìa, biển khơi mở ra không hết
những tình
Chiều ngoại ô xa
Thấy tội chiếc dương cầm
khóc bằng dấu lặng
Thương ngôi nhà mộng
(ta tỉnh rồi!)
ở vậy sao?
Ngày nắng người tình gõ cửa
động từng tiếng một - Ðảo hoang
Rừng thông lú vạn giọt
Em đi tìm câu chuyện cổ
Ðảo Vancouver, 1997
*) Thơ H.X.S.
Nỗi đau tôi
Heine trong mơ đã khóc
người tình không trung thành. *)
Nỗi đau tôi phải nín
bên người vợ thủy chung!
Dubna, 1989 - Mississauga, 1999
*) Ý thơ Henri Heine
Tức cảnh
Em,
con chim -
bay dọc cuộc đời chồng nhọc nhằn
Em không bắt muỗi, ruồi...
Em chỉ hót
Trên thân tê giác già -
êm ả hồn em.
Baiersdorf, 1990
Ðỗ Quyên |