Nét sầu thơ
Nguyễn Nho Nhượn
. lòng ngờ vực bỗng buồn màu mây tím
gío ngang tàng rồi gío vội về đâu
xao xác cỏ xanh xao ngày tháng dại
cuốn linh hồn thương nhớ đó theo nhau

em chạy trốn giữa lòng anh sa mạc
màu phấn son chôn dấu tích học trò
với biển cả vang sóng hồn ngơ ngác
dấu tình yêu theo nước cuốn dật dờ

kỷ niệm rong rêu xuôi theo bờ lá đổ
dòng sông vùng tuổi nhỏ bỗng khô khan
trơ sỏi đá giữa hư vô cát lỡ
hoa cỏ sầu em khắc khổ dung nhan

nắng đã nhiều tìm không ra bóng mát
nên anh làm mây tình ái che em
nhưng sương gío làm mòn thân du mục
và bây giờ thấy vũ trụ mênh mông

con én nhỏ mỗi lần về thành phố
điệu múa xuân nghe ríu rít trên cành
chim hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất
anh thấy tình trôi mắt em mong manh

còn vẽ đẹp trong phương trời vô định
trăng sao đầy thần thoại kiếp vu vơ
anh đuổi bắt tình yêu không suy tính
nên ngàn năm em vẫn nét sầu thơ

Nguyễn Nho Nhượn