sao nụ cười em không nhốt
thử
vào một nghìn lẻ tám chiếc hộp con
bao giờ đêm dài anh mất ngủ
mở một ngăn tìm môi đỏ tí honđặt lên tay, anh thổi vào nhè nhẹ
môi êm nhung dìu dịu ngọt cánh mềm
nhắp một tí sẽ quay cuồng trời đất
bao ưu phiền quên hết, giấc bình yên
hay bao giờ chợt nghe lòng chỉ
rối
lại nhón một ngăn, nặng thật nặng tiếng cười
chưa kịp mở đã nghe lùa gió mát
đã em về quấn quít những lời vui
ngăn chứa gió, chứa mây,
ngăn nắng ấm
ngăn có hoa, có cỏ. có tình êm
ngăn có dáng em hiền như lụa trắng
trải tình anh làm cỏ rối chân mềm
ngăn biển ngậm núi, hồn
nhiên thanh thản
ngăn sông dài hiền dịu cuộn phù sa
mỗi ngăn nhỏ là một rừng phép lạ
chở hồn anh vào hạnh phúc không ngờ
thương anh nhớ đem nụ cười
nhốt lại
trăm năm dài mình vẫn ngọt ngào mơ
Y Chi
(tc Văn Học #133 / USA.5.1997) |