Lục Bát Lưu Hà 
Lưu Hà
. Chút âm thanh vàng võ

phải chi em có một tên thực vật
để ta gọi mỗi lần nhớ nhất
mà không ngượng mồm
và làm tròn ánh mắt bè bạn chung quanh

gọi tên em thiệt hiền lành
cây vàng nẩy lộc, cây xanh đâm chồi
gọi tên em, buốt, bồi hồi
nghe trong hư ảo có trời chuyển mưa
gọi tên em lúc giữa trưa
cho gần hoàng đạo, cho vừa chói chang

âm dư hâm nắng đủ vàng
đặng ta ấm cổ qui hàng dửng dưng

gọi tên em, gọi nửa chừng
con ong hút mật lừng khửng bỏ ăn
gọi tên em giọt băn khoăn
đường quanh co bỗng ngút ngàn thẳng băng

khi không ta gọi võ vàng
là em, là những buộc, ràng, chia, xa

sáng em mặc áo phù sa
chiều lên, sông cạn, lắng qua, lắng về
gọi em nhiễu xạ sơn khê
lạc đường, suối chẵng đổ về vực sâu
hay ta thử gọi mai sau
tịnh nghe mòn mõi đường đầu mê si
thôi mà em, lạ lùng chi
trong ta sương khói ỷ y nằm vùng

Lo

môi nhạt đã có anh lo
hôn lên phơn phớt như tô son rồi
lo em tươm tất nụ cười
lo luôn tiếng khóc nhỏ nhoi bình thường
lo em hơi thở tròn vuông
cho em quen thuộc tai ương một đời

Khoan Dung

gia tài mất gọn nụ cười
sớm mai soi kiếng tưởng trời tịch biên
lẽ ra ta...bậc thánh hiền
có đâu giỡn hớt ở miền rong chơi
khi em đon đả tiếng cười
thánh hiền rộng lượng ướm lời ví von

Mười Mấy Chiêu Gỉa Ðò

gỉa say, lấy trớn ba hoa
thương tình, em chẳng phiền hà nửa câu
ngậm tăm từ bấy nhiêu lâu
phát ngôn bừa bãi, hôm sau giật mình

gỉa đói, quơ quào thức ăn
phản xạ, em lấy lồng bàn đậy lên
chẳng may, ruồi nổi cơn điên
lượn qua lượn lại, đậu lên lồng bàn

gỉa giàu, ăn mặc thiệt sang
tinh sương ra đứng đầu đàng đón xe
tay ôm thúng mủng kè kè
xe đò đón hụt, xe be chẳng dừng

gỉa buồn, sửa dáng đười ươi
em ngồi nhỏm dậy, trố đôi mắt nhìn
xưa anh dựa núi tỏ tình
em khoanh một hốc, ẩn mình co ro

giả vui, chộn rộn hát hò
chân phải nhịp nhịp, mơ mơ màng màng
chân trái đạp củ khoai lang
em tưởng con chuột la làng thất thanh

gỉa lo, ngồi đứng không yên
hơi đâu nhức óc khi em làm lành
anh lu bu chuyện đá banh
thua thì lãng xẹt, hãm thành không ăn

gỉa khùng, múa máy làm trò
em ngồi thiền, cũng tò mò liếc coi
anh phi như ngựa ăn roi
em chậc lưỡi phán : rặt nòi cuồng điên

gỉa giận, xuống tấn càu nhàu
ngồi như ông địa, nhổ râu cười cười
em đương lặt mớ mồ tơi
dúi anh vài trái vẽ vời dung nhan

gỉa ngu, vừa lúc gặp em
khen con sâu vẽ nét mềm giai nhân
một khi trở chứng cù lần
đụng chân em, nó tần ngần bò lên

gỉa điếc, nói năng một mình
thành ra nghe rộng thùng thình tiếng ta
rồi ta thử đứng thiệt xa
trớ trêu nhận được âm ta gọi mình

giả câm, ú ớ đôi lần
bỏ qua tiết mục ngại ngần năm xưa
em đà mang trợ thính chưa
để anh thủ thỉ thuở vừa mất nhau

giả què, đứng ngã ngồi nghiêng
kiêng khem chập chững đem niềng chông chênh
nhìn trời, chẳng thấy mông mênh
bên cao, bên thấp, váo vênh một mình

gỉa bịnh, rên rỉ một mình
vi trùng gõ cửa đinh ninh trúng thầu
cả đời ta tập tễnh đau
gân dùn, xương cốt lâu lâu giở trò

gỉa tu, hé mắt ngồi thiền
thay em mở bóp đếm tiền khơi khơi
mới hay tâm tỉnh thức rồi
hồn còn dáo dác, chưa rời tiền thân

gỉa đui, anh chẳng thấy đường
hai tay quờ quạng, ôm choàng được em
giữ cho lâu chút êm đềm
mắt phân vân : mở hay thèm nhắm luôn

Lưu Hà