Thơ Tình Ðức Phổ
Ðức Phổ
. sầu rọi
xuống chân đời


đêm chật chội gió luồn ngõ vách
rùng mình, da diết lạnh chen vai
bên sông đò hụt nằm trơ bãi
buồn tênh, con sóng liếm eo bờ.

ngõ vắng đèn khuya chao chiếc bóng
lung linh, sầu rọi xuống chân đời
quyết mở then hồn, thôi cài dậu
thử người hò hẹn, dám sang không(?)

đường xa ải vắng kêu không thấu
khản cổ mòn hơi, lòng chẳng mòn
khuyết trăng chỉ ngại người sương tuyết
vai lệch xô nghiêng gánh, nửa đường.

mộng đứng chông chênh không đậu được
bến tình, bão dữ cuốn phăng neo
giữa khuya hồn dậy trăm con nước
về hùa, cơn lụt bỗng hùa theo.

có phải khóc không mà mắt ướt
khi đời ráo hoảnh bóng trăng soi
sầu chở đầy khoang, sầu dựng ngược
ngỡ ngàng, bờm giục ngựa về xuôi.

South Carolina, tháng bảy,2001


tình yêu, tôi

Với tình yêu, tôi kẻ chạy rong
bờ bến đó mà không đậu được
tim đầu đời lỡ mang nhiều vết xước(*)
chưa liền da
thương tích thấu vào xương.
Thì em ơi! sá chi chuyện trái tim
ngủ muộn
một lần lầm trăm lần lỡ
giống nhau.

Với tình nhân, tôi kẻ hóa trang
làm bộ xa xôi thiệt tình gần sát nút
bao hò hẹn
đợi chờ
nhớ nhung
mất ngủ...
bỗng vô duyên như gã hụt đò.

Từ Mẹ sinh, tôi đâu phải kẻ khờ
khi khôn lớn, hốt nhiên thành đãng tử
chân muốn dừng:
(mỗi khi lòng vấp ngã
khi mất người yêu khi mất bạn bè...)
Vẫn đau thương như con ngựa ốm trong tàu
cỏ, còn không muốn nhai
nói chi tới thịt thà bia rượu...
nói chi tới em
chờ đợi mỏi mòn.

Nhiều khi thấy em ngon như trái chín cây
mọng, ngọt giữa mảnh vườn tươm mật
tôi không thể điêu ngoa như chú bướm
lượn quanh
và tôi, kẻ đứng ngoài vườn
lấp ló.
Nhiều tiếng đời thúc giục quanh tôi
tôi chạy theo tình chụp hình bắt bóng
trăm cú sút
trăm lần bắt hụt
gôn tim tôi vốn hẹp
mở ơ hờ.

tám chín hai không không một
(*) "Vết Xước Ðầu Ðời", Tập Truyện, Trần Doãn Nho



bến cũ

Cây đèn bão treo trước mũi đò
đã tắt từ lâu
buồn tình không thắp lại
Năm ấy tại bến nầy
hai ta thắp tình nhau bao lời hẹn ước
Bây chừ gió trăng mây nước
mấy bận dâng triều
lòng non hóa đá
sừng sững buồng tim tôi
bóng dáng người diễm mộng
Chỉ hụt một chuyến đò
nào có ngái xa chi
mà em nõ thấy
tôi, nửa đời thường trực nhớ mong!

Ðêm chắp cánh hồn thơ bao chuyến mộng
quẩn quanh, chỉ một chuyến về
qua bến cũ
nỏ hẹn hò ai
mà lòng vẫn đợi.

Bao giấc mơ nở bừng tim tôi
dẫu bên đêm cuộc đời thức trắng
hoang vu, hoang vu tình yêu hoa quỳnh
Những cốc rượu tự mời
mọc lời yêu dấu
yên ủi hồn hoang sương mọng cuối đời
Hãy khêu ngọn đèn khuya khoắc
đời tình được mấy lần vui
trong những mùa hè nổi trôi con nắng rát
khôn tìm cánh phượng thơ ngây
ngày cũ tăm cá bóng chim
tội tình bến đậu.

Mấy buổi sớm mai vùi cơn ngủ muộn
màng chi giấc mộng muộn màng
vẫn ưa nằm gắng
Vòi tình, bến cũ bờ xưa...
giấu đút chi nhau, thêm tội.

Cây đèn bão vẫn treo
mũi đò oằn nỗi nhớ
Tôi bất kham tôi như em bất kham tôi
trời khiến thương nhau, đành chịu.




cuối mùa

cuối hạ gió trôi màu nắng rát
sông trườn lên bãi ngắm mông mênh
thương ơi, lòng trải trơ gan mật
máu bật buồng tim, máu cạn dòng.

trưa nằm phơi sóng khô mắt lệ
ráo hoảnh, đời, không một dấu mây
người xa đầu ải, xa đầu ải
núi lạc sông rồi, ta lạc quê.

gọi mãi tên người khan giọng nói
thôi đành chén rượu nén sầu rơi
dỗ đêm, đừng vội chi trời sáng
chạm mặt, đau thêm phút gượng cười.

bày cuộc vui quanh trò chơi cũ
mặc tình thiên hạ mấy chen đua
tuổi xanh, xưa, nhuốm màu sương bạc
lâm lụy thân danh cũng cuối mùa.

mà nghe gió máy chừng chưa tỏ
ngành ngọn nào xui buổi tan đàn
mốt mai chim ngộ bay về núi
sử tình chép mãi có nên trang(?)

Cuối Hạ, 2001


ÐỨC PHỔ