Thơ
Phan Bá Thụy Dương
. TRÊN NỖI TÌNH NGƯỜI 4 
 
hồn tôi đó lòng cỏ may phất phới
dật dờ trên sóng nước đắm trong sương

[PBTD - TNTN1]
 
 
Mấy ngàn dặm hai khung trời cách biệt 
em một phương 
và ta ở một phương 
trăng gió ở đây sao cũng dị thường 
như khơi động nỗi niềm người viễn xứ 
lỡ mai mốt em về qua xóm cũ 
-ta lạc loài từ thuở dấy đao binh- 
đường xưa em đi cô lẻ một mình 
ôm khắc khoải thẩn thờ trong dư ảnh 
 
Mưa bên ấy 
chắc làm em thấm lạnh 
gió Hạ buồn có làm tóc em bay
trời đất mênh mang sông bể vơi đầy 
ai đếm được con nước ròng, nước lớn 
thôi nhé em - 
góp chi từng sợi nắng 
nuối tiếc gì bụi khói đã trôi xa 
nhớ nhung nào năm tháng chẳng phôi pha 
mà chợt khóc – 
chợt cười trong ảo mộng 
 
Đốt lửa lên em – 
đốt lửa lên em, hâm thêm rượu nóng 
để mình say quên bão táp vô tình 
sao mắt em buồn như giọt sương đêm 
tìm bàn tay – 
bàn tay chưa đủ ấm 
biết về đâu ta nửa đời phiêu lãng 
dấu u tình trong cổ mộ hoang vu 
có còn chăng 
bèo bọt với mây mù 
và ủ ấp bóng người trong lặng lẽ 
 
Sóng biển hởi - 
xin vỗ về thật nhẹ 
cát vàng ơi – 
thôi xóa dấu hài hoa 
sỏi đá nào dòng nước đã trôi qua 
sao hiu hắt muộn phiền như rêu cỏ 
gác chuông Bắc ta treo hồn trên đó 
đợi em về hong tóc gọi đêm Thu 
cho mưa nguồn giăng lá thắm sa mù 
rồi em cất tiếng 
ru ta ngàn kiếp.
 
Phan Bá Thụy Dương


TRÊN NỖI TÌNH NGƯỜI 7
 
1. 
Kể từ độ quan san chung cách biệt 
bởi tự thân mình đã lỡ căn phần 
ngày qua ngày ta sám hối ăn năn 
em hờn dỗi ôm tình chôn đáy mộ 
Trót gieo hạt nảy mầm trên đất khổ 
đường nhân gian ta thất thểu độc hành 
ta treo hồn trên ngọn tóc em xanh 
bay - 
bay mãi, trong cuồng mê lầm lạc 
Sao khắc khoải chẳng hao mòn tan tác 
mà dật dờ như bọt sóng lênh đênh 
thử hỏi lòng lau sậy có điêu linh 
có mặc niệm lời bi ca ẩn dụ 
 
2.
Em thả gió thả hương vào vũ trụ 
ta miệt mài đuổi bóng dưới trăng khuya 
rượu tàn canh -
rượu tàn canh mù mịt lối đi về 
tay hư huyễn đề thơ trên giấy máu 
Em đến thực hay mơ trong mộng ảo 
cho ta nâng niu 
từng ngón tay mềm 
nụ hôn nào vương vấn má môi em 
sao chua xót, ngọt ngào đêm kỳ ngộ 
Dưới huyệt lạnh em còn thương còn nhớ 
chiều Sơn Qui có hoang vắng nhạt mưa 
Lá Thắm ơi - 
Lá Thắm đã về chưa 
để ta ấp ủ 
hình hài em thánh thiện 
 
3.
Rượu tàn canh -
rượu tàn canh ta ngẩn ngơ tìm kiếm 
em - 
em nơi nào - 
em nơi nào, trời đất có bao dung 
ta lạc hồn trong cõi tạm mông lung 
réo gọi mãi chỉ thấy toàn dư ảnh 
Có phải bây giờ 
thủy triều đang xuống 
thuyền đã đưa em về chốn hư vô 
nên dáng chiều mây trắng cũng bơ vơ 
cũng hiu hắt muộn phiền trong cô lạnh 
Dẫu gom góp từng giọt sương sợi nắng 
cũng âm u như lời hát chiêu hồn 
em ơi em - 
ở bên này hay bên đó buồn hơn 
ta thao thức dỗ từng cơn ngủ muộn.


Phan Bá Thụy Dương