Thơ Chu Ngạn Thư
.

 

FASHIONS

fashion , fashion ! !
tại thượng tầng kiến trúc
tận hạ tầng địa ngục

fashion , fashion ! !
từ đen đến trắng, hết đỏ đến vàng
trọn ngày qua đêm
từ lông đến trụi , hết sang tận hèn !

fashion cho mi cho mắt, cho tóc cho tai
cho trên đến dưới, cho trong ra ngoài

fashion , fashion ! !
cho tim đến óc, từ máu đến mùi !
từ heo đến chó
từ vượn đến người

fashion , fashion ! !
nơi nào từng món , trọn gói nơi nào ?
cho đấng chăn dắt cả đàn tang thương
đang rảo mắt kiếm
tân trang đời mình

nầy lụa thông thái, nầy gấm thiên tài
khoác vào thấy ngay : thời trang nước mắt và mode đói gầy

nầy nón thân ái , nầy hài bọc nhung
chụp lên che kỳ thị
mang vào khuất khổ hình !

fashion , fashion ! !
chỗ nào trọn bộ
đăng ký giùm , đi !
miễn chiêu tiếp thị , vẫn lãi đầu cò
riêng phần hậu mãi
bán
mà như cho !


ÐẠI LỘ

khi tôi bước dọc đại lộ
hàng cây
ngập ngừng thay áo
những chiếc lá dậy thì
chật lên
theo làn cong mới nhú

tiễn
những cánh hoa chân dài
( có phải chuyển hồi chốn nào
hiển thế ? )

lạnh chườm
chạy suốt xanh ,
xưa !

đại lộ
ai ? có phải tôi
bóng tắt
đời trôi .


TÊN LÀM THƠ
VÀ KẺ KHÁC TRONG HẮN .



chẳng cần hành trạng
hắn sinh-ra-lớn-lên
lấy vợ sinh con đẻ cái
học lõm bõm ba chữ đầu hè
nhí nhố dăm bài đăng báo
làm thơ như nỗi thất tình kinh niên
làm thơ như gánh chịu những linh hồn quỉ ám


ngoài người mẹ sinh ra
(hắn đứa con bất hiếu hoang đàng )
hắn kính trọng người phụ nữ
(thành ngữ phong danh người nâng khăn sửa túi)
cho hắn miền hạnh phúc vô biên
đồng thời quất vào trái tim mê muội của hắn
những ngọn roi đẫm rát đẫm thương yêu
vực hắn dậy bên bờ vực thẳm trần ai

hắn ,
tên ăn chơi đàng điếm
với chữ nghĩa với kinh viện
với bao đất lề quê thói

hắn ,
tên lận lừa với gian trá,
kỳ thị với ti tiện
kẻ thù của những tên đội lốt chính danh

hắn ,
làm thơ như tự nguyện
của tất cả thất bại trước lúc khởi đầu
làm thơ cho những điều dị ứng
cho những điều đối nghịch êm đềm
như bọc nhung những tay đấm sắt

hắn , làm thơ
không cho những cứu rỗi vĩnh hằng
( dù hắn đôi lúc tưởng mình cần cứu chuộc ! )
một kẻ cam thất bại
cứu vớt cũng bằng thừa !

hắn , làm thơ
không phụng thờ các đấng thần linh
không cho những ai giọng cao rao giảng
cứu độ những tâm hồn bị xem đang lạc loài , mê đắm

hắn ,
đâu cần biết có kẻ thù không ?
cũng chẳng cần ai là tình nhân của hắn !

những cuộc chơi trôi qua như gió
cớ chi níu giữ mùi hương !

những cuộc chơi như bụi
bụi rồi lạnh lùng xuống đáy lặng im !

những cuộc chơi như mây
có tụ cũng làm mưa trút
có tan như sương cuối cành !

những ai coi hắn như kẻ thù
cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối

những người gọi hắn tình nhân
cuối cùng cũng đành vỡ mộng

hắn,
trên đời lầm lũi ra đi
để quay về lũi lầm cuối đích

hắn ,
chẳng cần vòng hoa ai choàng
cũng chẳng ngại ai vung tay ném đá

hắn ,
ngơ ngác vào chốn tịch mù
của bầy con chữ hoang sơ
hắn ,
hăm hở chốn thị phần ồn ào nhân thế
tìm âm ba vô vọng của bao xô đẩy bạo cuồng
hầu tìm con người nào
còn mai phục bên trong
mang ảo vọng có một miền đất hứa

hắn - tên làm thơ
không chiêu hồn chữ nghĩa
chẳng phong tước điệu vần

mót chút ngọt ngào trong đắng cay
lượm nỗi yêu thương giữa bao câu nguyền rủa
kẻ khác nào ? trong tên làm thơ .


THẢO KHẤU

tháng ba , ta trở lại
(tên thảo khấu thất thời )
bởi không thể gian trá
bạc ác bằng nụ cười

từng sống đời thảo khấu
cướp đi-tội-lỗi-người
làm-ăn ở khắp chốn
của cướp, chất kho đầy

vũ khí ta : chân thật
giáp trụ ta : nụ cười
ta chém tơi dối trá
ta xé nát lọc lừa
chung quanh đều sợ hãi
phong ta : thảo-khấu-già

ta cướp đi những gì
tình yêu không chấp nhận
ta nào đâu ăn cướp
lẽ sống ở nơi người


em vì ta hãy sống
trong ngời như hạt mưa

khi ta làm thảo khấu
đi cướp cho đời vui
-phụ bạc , người mang đó
lọc lừa, người đeo kia
gian tham , giấu trong mật
lỗi lầm , bọc trong tim
tội ác , in trên trán
(thoáng trông thật hiền lành)

lấy của người gom lại
ta lập thành nghĩa trang
vùi đi lòng gian dối
chôn đi ngực phủ phàng
ta cướp ,- là cứu rỗi
tình nào đã tan hoang
ta cướp,- là xóa vội
lòng nào đang hoang mang

ta thắp sáng tình người
vì lòng ai u tối .

ai ? - thảo khấu như ta
cướp nhiều , càng đau đớn
của cải đầy thêm ra
ta , ngập sâu phiền muộn
bởi hạnh phúc không là
tội lỗi người chất ngất

em vì ta ,hãy sống
trong ngời như hạt mưa !

tháng ba , ta trở lại
bởi , ta không thể nào
sống tiếp đời hiển thánh
khi kho ta ứ đầy
người tội còn như núi
khi sức ta có hạn
người môi vẫn dạn dày
mặt gian tham khốn nạn
ngực phản bội thêm hoài
tay dao , người bọc thảm

tháng ba ta bỏ núi
xuống chợ làm tên hề
chắc dẹp đời thảo khấu
về đây sống như mê ?


sống như sám-hối-người
về , chưa hết sức ta !
lúc về , mưa nặng hạt
ngực nào ngùi xót xa !

sống , khi nụ cười tắt
ta , còn là ta ư ?

Chu Ngạn Thư
(từ Sài gòn, 2004)