Thơ Đức Phổ
.

MAI HẸN NHỮNG GÌ, ĐÂU BIẾT...

Tiếng hát em đêm nay nghe lạ
Như mỗi ngày anh lạ mặt từng ngày
Có phải tình trần treo như lá
Gió về trời vàng đá chẳng về theo.

Anh chẳng thèm về, ừ nhỉ, nơi nao
Giữa ngỗn ngang trăm điều chưa nói hết
Mai thường hẹn những gì, đâu biết...
Thì ngại ngần thêm nữa, chỉ lòng đau.

Thử một lần rót hết cho nhau
Như thuở giang hồ, chơi xả láng
Mai sạch túi, dễ chi tình ráo máng
Mặc thế gian lắm đứa cạn tàu.

Giàu nhân ngãi lắm đêm tình thắp mộng
Sớm mai, tim, gió máy bất chừng
Anh nằm chết đôi khi còn ngẫu hứng
Đọc thơ tình tặng sáo sang sông.

Nhọc với tình. Nhọc lắm bao năm
Sao tình chẳng cho anh một nơi ngồi nghỉ
Em tươi tắn như gái ngày mười tám
Anh cũ mèm như rượu chuốc lần khân.

Chẳng hẹn cùng đò. Chỉ hẹn cùng em
Mà tình lỡ. Không về kịp chuyến
Anh nằm lại giữa bến bờ hư huyễn
Hát bài tình em đã hát bao đêm...


CÓ MỘT NGÀY, MẶT TRỜI KHÔNG THỂ NGỦ

Qua chưa thời đại hạn
Gió tứ phương thốc ngọn phiêu bồng
Tan tác những đứa con nửa đời phiêu tán
Vẫn mang theo lịch sử giống nòi.

Chi sá oằn vai nhược trí
Lòng kiên trụ giữa đất trời
Mắt đăm một miền châu thổ.
Chiều đứng lại cùng chùm mây bạc
Nhiễu nhương trên từng định mạng ta
Khóc / Cười. Lắm khi mang chung ý nghĩa
Của một nỗi đau oan trái khôn lường.

Đâu còn lời để tỏ cùng nhau
Khi trái tim mình quặn thắt
Ngọn cờ tiếng trống và mỗi thịnh suy
Giục giã triều dâng huyết quản.

Nhìn nhau như hẹn một điều chi 
Ngoài tầm tưởng tượng
Có bao giờ ta ở ngoài ta
Chỉ ở trong ta, riêng lẻ.

Trái tim chẳng đủ chứa tình
Khi lòng bên lòng, đã quạnh...

Nghiêng bầu gió tứ phương reo
Rượu rót vung trời ngất ngưỡng
Thất chí người xưa say giữa chợ
Ai thân áo gấm khóc xa làng.
Chiều đứng lại là ngày chưa lên tuổi
Sốt sững bờ vực thời gian
Nuốt đắng lời chia vội
Mụn mằn đốm lửa chong đêm.

Từ phía chân trời xa ngái
Có một ngày, mặt trời không thể ngủ
Để chẳng có sớm mai nào chia tay.

Boston – Atlanta (chớm thu 2004)


BÊN TRỜI LƯU LY

Chừng đã lâu hung chưa ra phố
người quen lắm kẻ lạ nhau rồi.
Đường sá nhận chìm bao nhân dáng
giữa lòng xe mát rượi tiếng cười.

Đếm bước ngu ngơ từng bước. Lạc
lầm nơi phố xá tưởng nương quê.
Nhìn bóng đời lăn mà chóng mặt
cơ hồ thiên địa cũng điên mê.

Gặp bạn mới hay còn tỉnh táo
chút lòng xưa cũ bỗng xôn xao.
Mới hay trong máu còn tinh huyết
để tạ ơn đời bữa gặp nhau.

Một bữa, hai hôm... Sao vắn thế
khi đời dài mắc cửi nhiêu khê!
Phố trước mặt vầy vui như hội
mà mỗi lòng, muối xát. Nỗi quê!

Mặt giáp mặt nghẹn lời thân ái
thôi cười xòa cùng men rượu cay.
Ai hiểu bên trời lưu ly ấy
có dăm người hồn níu mây bay.


TÌNH, GIỤC NGÀY XUÂN TỚI

Ở đây liều cỏ đùn mây lợp
mái trĩu tầng tầng hoang dã tôi. 
Lòng nghe tình, giục ngày xuân tới
đưa đẩy em về dựng bếp vui.

Gió máy xôn xao chừng đây đó
Mưa mai vắt vẻo nhánh u trầm.
Vén mộng nhìn. Xanh xao thảo mộc
mới hay tình mọc. Đã lời câm.

Em ở bên trời nghe khuất lấp
dáng mơ mấy thuở níu tay gấy.
Trời đã trồng cầu. Xin kịp gặp
phòng khi gió giật. Sóng tình lay.

Lối tình mở ngõ. Thôi cài giậu
mời em thăm thú buổi sơ đầu.
Mốt mai tơ thắm nhành yêu dấu
trăng dựa hiên ngoài. Ta dựa nhau.

Và sẽ cuối đường yên ả mộng
bóng cau thôn dã ngát hương trầu.
Lều cỏ rộn mùa thơ hiễn lộng
chốn trần. Tình nhập cuộc bền lâu.


ĐỜI THƠ, ĐỜI TìNH
với Thành Tôn, Thái Tú Hạp, Khánh Trường, Phùng Nguyễn

Căn nhà núp giữa bốn bề cao ốc
che chở đời thơ che chắn đời tình.
Trưa đặc quánh. Bọt bia trào miệng cốc
nắng mùa hè e ấp thở quanh sân.

Gặp bữa đẹp trời hồn cũng thanh tân
huống hồ văn nhân ngộ tình cố cựu!
Lần giáp mặt xem ra điều hãn hữu
bởi đời này hoa, cỏ mọc chen ranh.

Gã làm thơ ưa ngồi ghế ba chân
thiếu can đảm sẽ tự mình ngã qụy.
Ai may mắn thoát ra từ ngạ qũy
cũng nhờ đời tình nâng đỡ đời thơ.

Tứ quê kệch. Thân lấm phèn châu thổ
sẩy tay. Rơi. Không níu kịp quê tình.
Nay đất khách ai ngùi mơ sông Dịch
thi sĩ cười xòa. Phủi mộng công danh.

Đã lụy cái thời mưa máu gió tanh
còn khóc thêm chi chút tình lận đận!
Nước mắt có hòa chung men rượu đắng
hãy nốc tràn hồn. Lắng giọt nhân sinh.

Đời hẹn gì. Tôi chỉ hẹn cùng anh
những sớm mai vui những chiều nắng đẹp.
Cùng giáp mặt dưới căn nhà bóng rợp
che chắn đời tình che chở đời thơ.

ĐỨC PHỔ