Thơ Linh Phương
.

Cú mèo kêu ở krek 1972

Con đường đất đỏ xuyên biên giới
Xe đưa ta đến Krek buổi chiều
Nắng tàn - đêm tối - cú mèo kêu
Mang tin báo tử về hai phía

Cú mèo kêu. Ờ ! Đâu vô nghĩa
Giữa cuộc chơi người lớn dự phần
Trận so găng phải ngủm một thằng
Điều tất yếu không sao tránh khỏi

Đánh đấm- dĩ nhiên là man rợ
Thượng đài võ sĩ chẳng được lui
Giống như giác đấu thời trung cổ
Giết nhau sắc mặt vẫn tỉnh bơ

Con đường đất đỏ xuyên biên giới
Ng?i gì ?đêm tiếng cú mèo kêu
Cắc bùm - ? Krek ai c?ng hi?u
Cứ nghe là phách lạc hồn xiêu

Đã đến nơi này. Thôi đành chịu
Mạng số ư ? Giao phứt ông trời
Nếu ta sống sót về thành phố
Sẽ quậy tưng bừng tới bến luôn

Linh Phương


đêm ngủ tôi mơ

Đêm ngủ tôi mơ tìm đến nghĩa trang
Nơi ngày xưa đồng đội nằm yên giấc
Nơi những con người môi hôn chạm đất
Và những đôi chân chưa kịp cởi giày

Tôi cúi chào tôi siết chặt bàn tay
Từng xác chết thơm nồng mùi nhang khói
Từng linh hồn nhìn nhau thầm tự hỏi
Hòa bình rồi ư- cuộc chiến tương tàn ?

Tôi đứng nghiêm chào Tổ quốc Việt Nam
Ba vạch máu hồng phủ lên khuôn ngực
Khi người lính trên tượng đài bật khóc
Ngồi điểm danh lặng lẽ mấy mươi năm

Đêm ngủ tôi mơ tìm đến vạt rừng
Vượt dòng sông đầy đạn bom khói lửa
Để nhìn mẹ vuốt mặt cha lần cuối
Lúc màn đêm rực đỏ ánh hỏa châu

Tôi thấy trực thăng bay vút ngang đầu
Cánh quạt chém đứt lìa cây tràm ổi
Nơi tuổi thơ tôi chiều chiều đợi gió
Thả cánh diều mơ ước tận trời cao

Đêm ngủ tôi mơ nước mắt lại trào
Nhớ quá Trường Sơn sương giăng mù mịt
Thuở cầm súng ngược đường cong chữ S
Tôi mang trong tim hình bóng quê nhà

Linh Phương


Hành quân

Dăm thằng đánh trận. Dăm thằng chết
Chỉ sót mình ta cứ sống nhăn
Đù má nhiều khi buồn hết biết
Lo mãi sau này cụt mất chân

Mấy tháng hành quân chưa ngơi nghỉ
Tóc tai dài thượt giống người rừng
Kinh Kha vác súng qua Dịch Thủy
Thề chẳng trở về với tay không

Chiến hữu ta toàn dân thứ dữ
Uống rượu say chửi đổng dài dài
Bồ bỏ. Tức mình xâm bốn chữ
Hận kẻ bạc tình trên cánh tay

Chiều qua sém chết vì viên đạn
Du kích bên sông bắn tỉa hù
Cũng may gặp phải thằng cà chớn
Thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô

Nhớ hôm bắt được em Việt Cộng
Xinh đẹp như con gái Sài Gòn
Ta nổi máu giang hồ hảo hán
Gật đầu ra lệnh thả mỹ nhân

Mai mốt này đây nơi trận tuyến
Gặp ta em bắn chớ ngại ngùng
Cuộc chiến đâu dành cho nhân nghĩa
Đời nào đạo lý với bao dung

Linh Phương


Giang hồ

Giang hồ từ thuở ta thất thế
Chí lớn không thành thà ẩn cư
Viễn xứ. Ờ! Thôi thì viễn xứ
Hết đời phiêu bạt chốn quê xa

Mẹ xưa vốn quen mùi rơm rạ
Đốt đồng khô khói phủ che trời
Hoàng hôn mỏi mắt. Chiều châu thổ
Vẳng tiếng kêu đò bên bến sông

Cha xưa cầm súng ra đánh trận
Bỏ xác trên rừng mấy mươi năm
Lần đi đưa tiễn- tay chưa nắm
Vạt áo che ngang mẹ khóc thầm

Em xưa kẹp tóc thề vội lớn
Cứ ngỡ tình xanh mãi biếc xanh
Tương tư xếp lá đôi bờ mộng
Mơ bóng trăng khuya- tiếng nguyệt cầm

Ta xưa thắp nến chờ đêm xuống
Đợi hồn thiêng khuất nẻo cha về
Mộ bia hiu quạnh. Ngày dâu bể
Phách lạc đâu còn chỗ nương thân

Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Vẫn thấy lòng đau rứt ruột đau
Thèm nghe tiếng dế thời thơ ấu
Ngắm cánh diều bay giữa vô cùng

Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Thầm hẹn mai này quy cố hương
Ta về làm bạn cùng chim chóc
Lẫn với muỗi mòng chín cửa sông

Linh Phương