THƠ

 LÂM  HẢO  KHÔI

 

 

 

Tên thật : Lâm hảo Khôi

Sinh năm : 1947

Sinh quán : Thủ đô Phnom Penh Cam Bốt

Nguyên quán : Sóc trăng.

Dạy học, quân nhân VNCH.

Vượt biên tới Bidong lai năm 1982

Định Úc năm 1983

Hiện ngụ ở Sydney NSW  Úc đại lợi

thơ văn đăng trên các báo tạp chíđịa       

phương một sốMỹ ,Canada.

 

KHĂN HỒNG

 

Chị bỏ vườn xanh mùa mưa tháng tám

Những ngọn cau già vừa mới trổ bông

Em tiễn chị đi bằng chiếc khăn hồng

Bên góc trái thêu vài hoa cúc

 

Tất cả vườn xanh cùng buồn một lúc

Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân

Em nhớ đêm xưa chị nói một lần

Chắc buồn lắm khi rời xa Nhơn Mỹ

 

Em muốn hỏi những chùm hoa thiên

Những con đường những mái ngói những hành lang

Sao chị hay thêu những đóa hoa vàng

Sao chị để mắt sầu như sơn nữ

 

Em muốn hỏi cả những chùm bông sứ

Những bờ ao những bồ ngót mùng tơi

Sao tóc chị bay như thể mây trời

Sao phấn chị hồng như pháo

 

Chị bỏ vườn xanh vào mùa cam quít

Để em một mình với chiếc gàu xưa

Chị sang quê người buổi sáng buổi trưa

Emlại buổi chiều buổi tối

 

Em nhớ đêm xưa lần chị nói

Vắng nhau rồi em nhớ không

Chị lấy ra xem một chiếc khăn hồng

Bên góc trái thêu vài hoa cúc

 

 

EM BỎ VƯỜN ĐI

 

 

Chiều hôm đó nắng buồn qua xóm khác

Mây đen về mưa nặng mái nhà tôi

Em bỏ vườn xanh vừa mới nụ

Cam đầu mùa với quít ngọt như môi

 

Sông tôi biết từ những ngày xa bến

Không còn nghe tiếng sóng nhịp nhàng đưa

Mẹ em chỉ trên trời sao mới mọc

Hướng em về nghiêng một ánh sao thưa

 

Mùa nước lớn tràn bờ bao ngạn

Chim chìa vôi cặp hót vườn sau

Nước như thể em về đây nghe lại

Tiếng chim kêu từ lúc mới quen nhau

 

Muốn quên hết cho qua mùa cam quít

Chút men say sầu tiếng lục huyền cầm

Đêm nay ngắm trên trời sao mới mọc

Hướng em về mỗi lúc một xa xăm

 

NGỰA  GIÀ

 

Nơi bến con ngựa già đứng khóc

Nhánh chân gầy ri rỉ máu binh đao

Khép mi lại cho căm hờn nhọn hoắc

Tuổi thanh xuân mấy chốc vội bôn đào

 

bến con ngựa già thôi khóc

Ngủ giấc buồn chiến trận ngày xưa

Người chủ tướng dệt đường gươm hiểm hốc

Phút kiêu hùng quên cả vạn ngày mưa

 

Nơi bến con ngựa già trở giấc

Dựng bờm cao vang giọng ban

Nhưng tất cả chỉ gom thành tiếng nấc

đôi tai nghe gió thoảng ơ hờ

 

 

Rồi bến con ngựa già yên ngủ

Con ngựa già yên ngủ giấc đời xưa

Xe thổ mộ làm nhà vàng cổ hủ

Chở thi hài tên lính trận già nua

( 1965 )

 

 

TÔI VẨN CÒN ĐÂY NHƯ CÂY SAO GIÀ

 

Người đi rồi bỏ quên tôilại

Gác trọ đèn vàng nụ cười xiêu xiêu

Người đi như thuở tôi ngồi đó

Gác trọ đêm ngày hăm bốn quạnh hiu

 

Đường phố không xa sao nhà người xa

Tôi vẩn còn đây như cây sao già

Người đi không nói sao người đến

Như thể tình cờ một cánh chim sa

 

Người đã một thời buồn ơi bắt tay

Tôi thấy Sài gòn khi người thở dài

Buồn đi không nói sao buồn đến

Như thể tình cờ sương ngủ cành mai

 

Người đi rồi bỏ quên tôilại

Tôi bỏ quên người, người buồn không

Năm năm cộng sản mưa người lạnh

Cờ đỏ xanh xao khách hồng

 

CON ĐƯỜNG

 

Con đường em lần xe đạp

Mùa hoa tràm nở ghé thăm tôi

Con đường chưa biết thời thơ mộng

Nằm đợi người đi hết nửa đời

 

Con đường tôi thuộc từng viên sỏi

Chạm rất tình dưới bánh xe

Trưa nắng hàng tràm tôi mới hiểu

Những nhánh tràm khô sợ nắng

 

Con đường đá trải thời niên thiếu

Sắp tết tràm nghiêng xanh tóc em

Tôi qua mùng mấy còn lưu luyến

Câu chúc hiền như mây tháng giêng

 

Con đường mới đó lâu lắm

Hàng tràm đứng đợi đã bao năm

Con đường em lần xe đạp

Mùa hoa tràm nở về thăm ?

 

MẸ ĐI THÁNG TÁM KHÔNG VỀ NỮA

 

 

Nhìn ảnh ngươì trao,sân đất

Vẫn hiền đôi vạt áo ba

Hoa bưỏi mang hương về mỗi tối

Lòng ai sóng vổ dưới hiên nhà

 

Tháng mấy trưa trời nắng dử

Bóng mẹ nghiêng dài tợ bóng cây

Đôi mắt mưa vừa mới tạnh

Đem buồn Bố Thảo gởi sang đây

 

Mây trắngtrong vòng cẩm thạch

Mang hồn Tố Nữ mấy mươi năm

Mẹ bán cho con tìm bến bãi

Về gối tay riêng một chỗ nằm

 

Mưa đâu biết tôi thương người đứng đợi

Vẫn tình rơi ướt áo ba

Sông đâu biết khi vui về biển lớn

mang tôi đi bỏ nước xa nhà

 

Nhìn ảnh người trao,sân đất

Trời xanh như bóng mây bay

Mẹ đi tháng tám không về nữa

Đem buồn Bố Thảo gởi sang đây.

 

MÙA EM  ÁO ĐỎ  XUÂN VỀ

 

Cám ơn một chút tình khuya đợi

Qua hết đêm mưa ấm gối chờ

Nhắc chuyện trăm năm về một bến

Gom lại đời nhau để hẹn

 

                                                                        

Em biết hồn tôi không cửa nẻo

Tháng giêng người tới tháng mười đi

Nắm chặt bàn tay không giữ nổi

Một nửa đời nhau nghĩa

 

Đâu những đường quen xanh đá tảng

Ngập ngừng tháng chạp mưa bâng khuâng

Mùa em áo đỏ về trêu phố

Cây sắp hàng khoe mới xanh

 

Chiều biết chờ nhau,nên đứng đợi

Mùa xuân về hẹn quán tương phùng

Mắt xanh cười vở đêm trừ tịch

Rượu chắc say lòng bớt nhớ nhung

 

Lâm Hảo Khôi