Thơ Hà Nguyên Du


Hạnh phúc đến từng phút giây (*1&2)
  Ðể tưởng niệm thi sĩ Trần Hồng Châu
(Giáo sư Nguyễn Khắc Hoạch) nhân ngày giỗ đầu
.


Anh biết, em yêu dấu ... anh như đứng
dưới trời đổ nát mà tưởng như qua
mấy trời sương mưa nghe chạnh lòng kẻ
lạc dấu quê nên mùa tình xin kịp

gặt còn vẳng tiếng kêu nào bên kia
thời tiết, tội nghiệp ông H.O mòng
quay trong cơn lốc mà không dám chú
thích cho những ngày câm nín với vết

hằn trên lưng ngựa hoang buốt theo điệu
ru nước mắt vì những cây gậy làm
mưa để solo đau từng dấu chân
cát xóa ngồi khóc trong im lặng hố

thẵm nhìn ngàn thu rớt hột mà xót
thương màu hoa trên ngàn. Mình như sa
mạc phát tiết đành thắp tạ thơ nên
khúc hát dâng tình, như thắp tình đi

về hướng mặt trời lặn cho nỗi buồn
thắp sáng làm câu thơ về người mong
cảm ơn đất đá trổ thơ lòng ta
hạt bụi vu vơ bám hoài, lời thơ

lời viết hai tay dòng sông định mệnh
mình soi lại mình. Ơi đôi dòng chữ
tâm tình trong mê cung ngỡ như mình
thiên tai, đôi bờ ... âm vọng lắt lay

ông hóa thân cảnh trong quan tài buồn
thiu. Vực sâu hạnh phúc tiêu điều cho
ông giấc ngủ chân đèo tử sinh. Tiếng
gào trong đêm, gọi bình minh...ông mơ

viễn phố thanh xuân bừng bừng...Thương em
ngày tháng bềnh bồng, giữa hai mùa mưa
nắng má hồng lao đao, con đường vô
định xanh xao, như ta đá mục lẽ

nào em mong ... Với ta sàigòn ở
phố lưu vong, sao như hột muối bỏ
sông ngày ngày, trong ta như mùa biển
động hoài, tưởng vỡ mật đắng vì áo

mơ phai nhạt rồi ... Tháng ba gãy súng
trời ơi ! cho ta lần cuối, saigòn
thôi ! giã từ ... khiến mấy sông cũng lội
chết người, để bên trời mài kiếm dưới

mặt trời lưu vong, để ngày N+
hoài mong, với bài hai mươi đó, em
còn lòng sắc son ? Ta... ngoài giấc ngủ
vẫn héo hon, đi giữa bầy thú dữ

biết còn hồn trai ? Huế buồn chi biển
thuở chờ ai ? Con đường tình nhân mãi
nhiều ray rứt tình ? Yêu em, Hà Nội
chênh vênh... mà nghe như nắng rớt vườn

xuân buổi nào. Hỏi đường cùng mây trắng
phau, là đường lên trời, đường ở nơi
đâu chỉ giùm ! Ta hỏi Thượng đế chuyện
lỗi lầm, sai ta làm Thiên sứ là

sai nhầm đấy cơ !! Sai ta xuống thế
làm thơ, ( và thơ, v.v... và v.v... )
mà thơ cõi thế ... lững lơ con cá vàng.
Nàng thơ trong mắt hoang mang, kẻ tà

đạo cứ xiên quàng liu điu, thơ rồng
rắn lắm confused, như bụi và rác
lều bều cõi không. Nhìn phía mặt trời
mọc ta mong ...thơ như hoa đăng rực

trên vòm trời thơ, ơi thơ không như
người cô độc... khóc vầng trăng trong mưa,
hay như trăng góa đẩy đưa điệu hời...
Mà thơ làm lớn dậy con người, cho

tháp ký ức sáng ngời như Eiffel.
Thơ ở đâu xa mà dìu, dẫu nằm
nghiêng cũng thấy diễm kiều nàng thi ca.
Nơi tình yêu ẩn náu, ta. Ấy nơi

ấy Một ... Nơi Gọi Là Việt Nam ... Một
nơi của thuở ra đời, nơi dường như
tôi ngại thốt lời yêu em. Cho câu
nam ai thất lạc thêm, cho triền miên

ngâm khúc nỗi niềm bôn chôn. Mắt say
xem lá hoa cồn, cho cỏ và tuyết
cũng dậy hồn thi ca. Và kìa lối
khác, nở hoa ... với gene đại dương

hòa đại dương. Như liên, đêm mặt trời
tìm thấy gương, những gương hiển lộng văn
chương cõi người. Cõi người hay địa ngục
có thật ơi !? Qua mùa chuộc tội cuối

trời hôn mê !! Một mình một ngựa nhiêu
khê, khung trời bỏ lại não nề âm
u. Khác chi một tướng về hưu, thềm
hoang trăng mộng nát nhầu danh xưa. Thôi

rồi bạc áo hào hoa, những nhánh sông
mất biển đâu là tương lai. Bên trời
lận đận ai hay, đành cam định mệnh
đã an bày thế thôi ! Nhớ gì Hà

Nội trong mắt tôi? Dựa lưng nỗi chết ...
với thằng người có đuôi. Chân trời mộng
đẹp, rã rời! Ruột đau chín khúc ơi
đời long đong. Mắt màu nâu, ‘ em có

yêu anh không ?’ sao chân cầu sóng vỗ
phập phồng cơn đau. Vòng đai xanh, đỏ
thay màu, cho mùi hương quế em hết
ngào ngạt xưa. Giữa hai mùa gió nghịch

xua, em chim quyên lạc ngàn ... mưa bão
bùng! Tiếc thay những dấu bụi hồng, ngàn
âm bản cũ khóc ròng fake house. Ðêm
không cùng, kìa, ngôi sao...Một đời đuổi

bắt lạc xiêu một đời. Hoa phượng ơi
đừng đỏ ... nữa ơi! Kia trời đa giác
một trời tai ương. Những thiên đàng mù
cả khoa trương, những đại nguyện của đá,

những đoạn trường vô thanh. Ta giờ lối
cũ chẳng sao quên ... bức phù điêu khắc
cạn tên một thời. Buồn lên đôi vai
khoảng chơi vơi, đêm ta nguyệt thực đất

trời sinh sôi. Dốc xuân hồng, vực pha
phôi, ta như cát bụi mệt mỏi rồi,
tang thương. Ơi người để tưởng nhớ mùi
hương, mùi hương và bóng tối vương nỗi

niềm. Nhớ ngây ngất khoảng trời riêng, nhớ
ơi thuở làm thơ yêu em miệt mài !
Ta ngồi cầu nguyện ban mai, để nghe
hạnh phúc đến từng phút giây ... xuất thần.

hà nguyên du
Hoa Kỳ, Dec 21/04  11: 53 pm

* 1/ Tên tập thơ thứ ba của nhà thơ Trần Hồng Châu, sau hai tập thơ Nửa khuya giấy trắng và Nhớ đất thương trời

* 2/ chú thích :
Bài thơ trên là sự kết chuỗi với nhau bởi 141 tên tác phẩm thơ, truyện của 121 nhà văn, nhà thơ VN ở hải ngoại và cả trong nước. ( Bài thơ dùng thuần là tên tựa tác phẩm thơ, truyện. Sở dĩ có một ít tên tác phẩm dịch, biên khảo hay tiểu luận của các tác giả như trong bài thơ vì họ nổi tiếng luôn gồm cả thơ, truyện như NHQ , HN-T, NTNN, vả lại nhiều tên của những tác phẩm như nói trên khó mà đưa vào cho ăn khớp với ý nghĩa của bài thơ. Mong sự cảm
thông, nhất là quí thi văn hữu không có trong bài thơ vui vui này ) . Gọi theo các nhà phê bình, loại bài thơ trên như một liên bản hay ‘ liên văn bản ‘ , giống như kiểu bên nhạc, gọi là ‘ liên khúc ‘. Từ đó, tác giả chọn tựa cho bài thơ là : Hạnh phúc đến từng phút giây, lấy từ câu kết của bài thơ, cũng đồng mang một ý nghĩa : (theo ý của tác giả ) đời sống thực khó mà tìm được hạnh phúc. Hầu như chỉ có mỗi lúc sáng tác hay lúc làm nên tác phẩm nhắm thăng hoa đời sống, lúc ấy mới mong có hạnh phúc. Và hạnh phúc ... có thể đến ‘từng phút giây’ trong lúc ấy.

Dưới đây là tên tác giả và tác phẩm của các nhà thơ, nhà văn được ‘ hòa tan’ trong liên ý nghĩa của bài thơ, thứ tự theo từng câu:

1.Hà Nguyên Du- Anh biết, em yêu dấu. 2. Phan Xuân Sinh- Ðứng dưới trời đổ nát. 3. Hoàng Lộc- Qua mấy trời sương mưa. 4. Khế Iêm- Dấu quê (và thêm 1 tp sau). 5. Ðức Phổ- Mùa tình xin kịp gặt. 6. Du Tử Lê- Tiếng kêu nào bên kia thời tiết. 7 Hà Thúc Sinh- Ông H.O. 8. Lê Tất Ðiều- Mòng quay trong cơn lốc. 9.Chân Phương- Chú thích cho những ngày câm nín. 10. Duyên Anh-
Vết hằn trên lưng ngựa hoang và Ðiệu ru nước mắt. 11. Ðỗ Kh- Cây gậy làm mưa. 12. Linda Le- Solo. 13. Doãn Quốc Sỹ- Dấu chân cát xóa (và thêm 2 tp sau).14. Phạm Công Thiện- Im lặng hố thẵm. 15. Bùi Giáng- Ngàn thu rớt hột, Màu hoa trên ngàn, Sa mạc phát tiết. ( và thêm 1 tp sau).16. Tô Thùy Yên- Thắp tạ. 17. Ðào Mộng Nam- Khúc hát dâng tình. 18. Thành Tôn- Thắp tình. 19. Trần Hoài Thư- Ði về hướng mặt trời lặn. 20. Cung Tích Biền- Nỗi buồn thắp sáng. 21. Phan Ni Tấn (ND)- Làm câu thơ
về người. 22. Luân Hoán- Cảm ơn đất đá trổ thơ, lòng ta hạt bụi vu vơ bám hoài. 23. Cung Trầm Tưởng- Lời viết hai tay. 24. Doãn Quốc Sỹ- Dòng sông định mệnh và Mình soi lại mình. 25. Ngô Nguyên Dũng- Dòng chữ tâm tình (và thêm1 tp sau). 26. Nguyễn Trung Hối- Trong mê cung. 27. Nguyễn Tất Nhiên- Thiên tai ( và thêm 1 tp sau). 28. Lê Thị Thấm Vân- Ðôi bờ và Âm vọng. 29. Viên Linh- Hóa thân (và thêm 1 tp sau). 30. Nguyễn Ngọc Ngạn- Trong quan tài buồn. 31. Cổ Ngư- Vực sâu hạnh phúc. 32. Duy Năng- Giấc ngủ chân đèo. 33. Nguyễn Thị Ngọc Nhung- Tiếng gào trong đêm. 34. Phạm Quốc Bảo- Gọi bình
minh. 35. Hoàng Xuân Sơn- Viễn phố (và thêm 1 tp sau). 36. Khế Iêm- Thanh Xuân. 37. Nguyễn Văn Sâm- Ngày tháng bồng bềnh. 38. Hoàng Mai Ðạt- Giữa hai mùa mưa nắng. 39.Ðỗ Tiến Ðức- Má hồng (và thêm 1 tp sau). 40. Huy Trâm- Con đường vô định. 41. Thảo Trường- Ðá mục 42. Lê Giang Trần- Sàigòn ở phố lưu vong. 43. Hà Nguyên Dũng- Hột muối bỏ sông.44. Nguyễn Mộng Giác- Mùa biển động. 45. Nguyễn Ðình Toàn- Mật đắng và Áo mơ phai. 46 Cao Xuân Huy- Tháng ba gãy súng. 47.Nguyễn Quốc Trụ- Lần cuối, Saigòn. 48. Hoàng Chính- Mấy sông cũng lội. 49. Hà Huyền Chi- Bên trời mài kiếm. 50. Trần Thiện Hiệp- Mặt trời lưu vong. 51. Hoàng Khởi Phong- Ngày N+ .52. Ðặng Hiền- Bài hai mươi. 53.Thường
Quán- Ngoài giấc ngủ. 54. Lâm Chương- Ði giữa bầy thú dữ .55. Hoàng Xuân Sơn- Huế buồn chi. 56. Nguyễn Nam An- Biển thuở chờ ai. 57. Hải Phương- Con đường tình nhân. 58. Hoàng Anh Tuấn- Yêu em, Hà Nội. 59. Trần Vấn Lệ- Nắng rớt vườn xuân. 60. Huy Tưởng- Hỏi đường cùng mây trắng. 61. Vũ Huy Quang- Ðường lên trời. 62.Phạm Thị Hoài- Thiên sứ. 63. Nguyễn Tất Nhiên-Nàng thơ trong mắt. 64.Nguyễn Xuân Hoàng- Kẻ tà đạo, Bụi và rác. 65.Lê Thị Huệ- Rồng rắn. 66.Chu Vương Miện-
Phía mặt trời mọc. 67.Cao Tiêu- Hoa đăng. 68. Nguyễn Lương Ba- Người cô độc. 69.Ðỗ Tiến Ðức-Vầng trăng trong mưa. 70. Lê Minh Hà- Trăng góa. 71.Thế Phong- Thơ làm lớn dậy con người. 72.Phùng Nguyễn- Tháp ký ức. 73.Thanh Tâm Tuyền- Thơ ở đâu xa. 74. Phan Huyền Thư- Nằm nghiêng. 75.Phạm Ngọc- Nơi tình yêu ẩn náu. 76.Phan Tấn Hải- Một nơi gọi là Việt Nam. 77.Nguyễn Ðăng Tuấn- Dường như tôi ngại thốt lời yêu em. 78.Hồ Minh Dũng- Câu Nam ai thất lạc. 79.Trần Tuấn Kiệt- Triền miên ngâm khúc. 80.Nguyễn Vy Khanh- Xem lá hoa cồn. (Lá hoa cồn của Bùi Giáng). 81.Ðỗ Quý Toàn- Cỏ và tuyết. 82.Hà Nguyên Du- Lối khác và Gene đại dương. 83.Thanh Tâm Tuyền- Liên, đêm mặt trời tìm thấy. 84.Dương Nghiễm Mậu- Ðịa ngục có thật. 85.Quỳnh Thi- Mùa chuộc tội. 86.Viên Linh- Cuối trời hôn mê. 87.Nguyên Sa- Một mình một ngựa. 88.Nguyễn Thị Ngọc Lan-Khung trời bỏ lại.89.Nguyễn Huy Thiệp- Tướng về hưu. 90.Nhật Tiến- Thềm hoang. 91. Sương Mai- Trăng mộng. 92.Thẩm Thệ Hà- Bạc áo hào hoa. 93.Thu Thuyền- Những nhánh sông mất biển. 94.Hà Thượng Nhân- Bên trời lận đận.
95.Hoàng Hải Thủy- Ðịnh mệnh đã an bày. 96.Phạm Xuân Ðài- Hà Nội trong mắt tôi. 97.Phan Nhật Nam- Dựa lưng nỗi chết. 98.Thế Giang- Thằng người có đuôi. 99.Hồ Trường An- Chân trời mộng đẹp. 100.Quan Dương- Ruột đau chín khúc. 101.HK Kim Mai- Mắt màu nâu.102.Khánh Trường- Em có yêu anh không.103.Hà Nguyên Thạch- Chân cầu sóng vỗ. 104.Ngô Thế Vinh- Vòng đai xanh.105.Dương Như Nguyện- Mùi hương quế.106.Nguyễn Vĩnh Long- Giữa hai mùa gió. 107.Thái Tú Hạp- Chim quyên lạc ngàn. 108.Kim Tuấn- Dấu bụi hồng. 109.Ngô Nguyên Dũng- Âm bản. 110.Ðinh Linh- Fake house. 111.Lê Xuyên- Ðêm không cùng. 112.Hoàng Ngọc-Tuấn- Kìa, ngôi sao, Ðuổi bắt.113.Nhã Ca- Hoa phượng ơi đừng đỏ nữa. 114.Thận Nhiên- Ða giác. 115.Dương Thu Hương- Thiên đàng mù.116.Ðoàn Minh Hải- Ðại nguyện của đá. 117.Phạm Thiên Thư- Ðoạn trường vô thanh. 118.Bích Huyền- Lối cũ chẳng sao quên. 119. Nguyễn Thị Thảo An-Bức phù điêu khắc cạn. 120. Triều Hoa Ðại- Buồn lên đôi vai. 121. Nam Dao- Khoảng chơi vơi, Ðất trời. 122. Hồ Ðình Nghiêm- Nguyệt thực. 123. Nguyễn Xuân Thiệp- Xuân hồng.124. Nguyễn Ðức Sơn- Cát bụi mệt mỏi. 125. Mai Thảo- Ðể tưởng nhớ mùi hương. 126. Nhật Nguyễn- Mùi hương và bóng tối. 127. Tường Vi- Khoảng trời riêng. 128. Trần Dạ Từ- Thuở làm thơ yêu em.129. Mai Văn Phấn- Cầu nguyện ban mai.130.
Trần Hồng Châu- Hạnh phúc đến từng phút