Thơ Hà Nguyên Dũng


Đời thêm một cuộc chia ta ngậm ngùi!
  Xin chào Đà Nẵng - sông Hàn
tôi như bèo giạt theo ngàn sóng đau
có trầu mà chẳng có cau
thêm vôi cũng lạt, gặp nhau cũng rồi

Cùng trong một cõi pha phôi
hang sâu núi cả tình tôi chưa tàn
đò em buộc bến sông Hàn
dẫu tôi đứng gọi đến ngàn năm không

Lấy thơ mà gói nỗi lòng
trèo lên lưng sóng mặc giòng sông đưa
đường dài và nắng và mưa
co ro trong nỗi tình xưa buốt đời

Khuất nhau mấy chục năm trời
và bao nhiêu cuộc luân hồi nữa đây
ơi em lỡ chuyến đò nầy
đời thêm một cuộc chia tay ngậm ngùi!

Hà Nguyên Dũng

 

Bí Bầu Cùng Một Giàn Ðời Mà Ðau
  Áo cơm trả góp mỗi ngày
chắc chiu mỗi bữa cũng đầy sáu mươi
sắp xong xuôi một cuộc người
vẫn còn dở khóc dở cười - ê thân

Sáu mươi năm giữa cõi trần
ta như cây chịu bao lần bão giông
may ta bền rễ chắc lòng
đời không trốc bạt, lòng không xiêu! Và

Những vùng vẫy, những bôn ba
thân na phận bạc vượt qua nổi gì
ta xuôi về hướng tử ly
đèn vàng nhấp nháy lối đi cụt dần

Có không giờ thứ hăm lăm
ta lơi bơi giữa tháng năm mệt đờ
cần chao phao vẫn trơ trơ
niềm tin gỉ mục thời cơ kén mồi

Sáu mươi năm ở với đời
giữa bao ngọn lưỡi tẩm lời thật, hư
hồn ta như kẻ du cư
làm thơ là đã coi như bỏ hình

Được gì trong cõi phù sinh
tấm bia đá lạnh giữa minh mông đời
mai sau ai thấy chép môi
bí bầu cùng một giàn đời mà đau!

Hà Nguyên Dũng

 

Vinh, Nhục ?
  "hùm chết để da, người chết để tiếng"
Cái sân đình nơi Hạng Vũ ngày xưa
nâng cái đỉnh đi ba vòng không thấm
nói mất lòng, xin cổ nhân chớ giận
cái sân kia rộng lắm chỉ đôi sào
cái đỉnh ngàn cân ắt thiên hạ thêm vào
để xếp ông vô hàng hữu dõng!

Tôi sức lực nhằm chi so Thánh Gióng
mà thân na cả một phận người
đã đi đến vòng thứ sáu mươi
trên cõi đời Phật coi là bể khổ
thì cái sân đình làng ông xem ra quá nhỏ
và ba vòng sao sánh được sáu mươi!

Ông hỏng cuộc Bá, Vương; tôi lỡ dở cuộc người
há chẳng phải vô mưu dù hữu dõng
thiên hạ trước sau bên khinh bên trọng
hẳn ông vui khi biết được tin nầy
tên ông được quàng trong sủ sách! Vinh thay!

Thử hỏi như tôi ai người nghĩ tới
tôi mai một ngay khi đương sống gởi
thì mong chi để tiếng buổi thác về
sáu mươi vòng đời thân mỏi, hồn ê
đời sắp sụm không làm nên trò trống
cuộc Bá, cuộc Người của ông, tôi đều hỏng
nghĩ cho cùng chẳng tại vô mưu đâu!

Nói, không phải là nói an ủi nhau!

Hà Nguyên Dũng

 

Nỡ nào!
  Về quê em phải qua phà
phà đông sông rộng gió và sóng to
ta buồn, nhớ quá - đâm lo
quẫn lòng nghĩ bậy...rủi ro...chắc gì!

Phải chi ta được cùng đi
trăm sông nghìn biển an nguy ta cùng
quê-nhà-em hẳn bao dung
trầu ăn rượu uống bọc đùm đời ta

Em về thăm Bến Tre - xa
nghe trời trở gió lòng ta tơ vò
như ngồi trên lửa nóng hơ
thương em ta chẳng muốn cho em về

Đường đời bao nỗi nhiêu khê
em côi cút giữa bốn bề lạ đen
những khi tắt lửa tối đèn
thương em lại để riêng em nỡ nào!

Em về hỏi thử xem sao
(và em chịu khó nói vào giúp ta!)
quê-nhà không lẽ nói ra
đời không chung một chuyến phà qua nhau!

Hà Nguyên Dũng

(Những bài mới viết của Hà Nguyên Dũng chưa in vào tập nào của tác gỉa. gởi tặng LH trong dịp Giáng sinh 2004 – Lê Bảo Hoàng)