Thơ Mai Văn Phấn


Lục Bát Mai văn Phấn
 

Tản mạn về cỏ

Thôi đừng dỗ cỏ lên trời
Khi tan mộng mị biết ngồi với ai
Dấu chân đừng hóa chông gai
Nép vào bóng xế dũa mài hoàng hôn
Ta về đổ bóng xuống vườn
Cho xanh tươi lại từng cơn úa vàng
Ghé môi vào miệng thời gian
Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non.


Một mình

Em đi cùng đám mây bông
Mình anh gió hú dọc sông Ngân Hà
Tàn mùa chiếc lá lia qua
Cho cô đơn ấy xẻ ra mấy phần
Sáng thì làm trăng thượng tuần
Lu thì ghép với mấy lần cong vênh.


Bên hoa

Bóng ngày vội nép vào em
Ðôi môi anh thắp ngọn đèn xa xăm
Tấm thân ngọn bấc trăm năm
Còn chưa sáng hết đang dầm bên hoa
Anh xin van đấy nõn nà
Gót hương nhẹ lắm lướt qua mặt người
Tóc xanh quỳ rạp buông xuôi
Cầu cho đất ấm chờ nơi em về
Sương giăng réo gọi bốn bề
Xa em sợ lắm... bã chè... chân đêm.

Du ca

Giấc mơ giăng kín thinh không
Hạt mưa ngái ngủ ngã chồng lên nhau.

Cánh chim vừa liệng dao cau
Dòng sông đã ngậm bã trầu phù sa.

Vẫn nghe tiếng gọi ê a
Chồn chân tóc lại mở ra làm buồm.

Bàn tay đã đẫm hương thơm
Dìu em về lại con đường rung cây.


Khúc cảm mùa thu

Hoá thân giọt nước mùa hè
Một đêm trở gió bay về với thu
Dẫu chưa trọn kiếp sương mù
Xin tan loãng kẻo trăng lu cuối trời
Bao lần xanh biếc rong chơi
Mấy lần úa rụng tiếng người vọng theo
Thôi em! Ðừng vặn! Ðừng khêu!
Ðáy thu thắp sáng trên nhiều ngọn cây.
Anh vừa đọng xuống thu gày
Ðã đông thành đá phủ đầy rêu xanh.


Thay lời chim làm tổ

Vừa tỉnh dậy giữa vòm cây
Ta đem tiếng hót xuyên ngày vào đêm
Dòng sông giờ đã say mềm
Mới hay bờ cỏ ru êm còn ghì.

Một thời phờ phạc thiên di
Tìm trong bóng nước thấy gì nữa đâu
Mảng đêm đập cánh đi mau
Giọt sương trong mát trên đầu như không...

Lơ ngơ mình với hừng đông
Lặng nghe ngày rạng giữa lòng bồng bênh
Mau về tha cả rơm xanh
Mùa lên hơi ấm vây quanh vội vàng.


Trương Chi

Vầng trăng em đứng giữa trời
Ðể rơi ngàn mảnh gương ngời mặt sông
Ngày tràn đêm vỗ lên bông
Mình ta khua động cả dòng tịch liêu
Mỹ nương còn gạn trong veo
Bóng mây tăm cá có theo về cùng
Ai treo ta chốn lưng chừng
Cung đàn số kiếp bập bùng trên vai
Trăng gày đợi bến mày ngài
Thuyền ta qua nổi đêm dài này không...


Gom nhặt cuối mùa

Nỗi niềm đem thả trong cây
Qua sương giá đến rạng ngày trổ hoa.

Lỡ vin vào bóng mây qua
Lỡ nghe đắm đuối tiếng ma gọi đò.

Ðầu kim tựa có ai chờ
Khâu ta vào với ỡm ờ xửa xưa.

Hoa ngâu vừa lịm cuối chùa
Nhẩn nha tiếng mõ bỏ bùa tiếng chuông.


Bâng quơ

Anh đi níu gió trên trời
Lùa râm mát tới những nơi em chờ
...
Mắt người buông xuống sông xưa
Ru con thuyền ấy trong mưa mỏi mòn
...
Hạt mưa như ngã đầu non
Lăn bao nhiêu xuống vẫn còn thẳm sâu
...
Biết ơn sợi tóc trên đầu
Buộc ta vào những nhiệm màu khói sương
...


Mưa cuối hạ

Mưa cầm tiếng phách tiếng sênh
Cho ta buông giữa chiều chênh lệch chiều
Tim mình một thoáng không kêu
Lặng yên như có nhiễu điều phủ lên
Lá rơi lên tiếng kim tiền
Trong mưa nghe lọt cả miền âm dương
Sen tàn chờ gió rung chuông
Mưa như dây níu con đường vào chân
Hồn hoa ngủ giữa tay cầm
Mắt người khóc tựa ướt đầm cánh ong...

Ðem thời gian bắc cầu vồng
Gieo cơn mưa xuống cánh đồng tuổi thơ.


Lơ lửng

Mùa thu còn ở trên cao
Ngu ngơ buông thả ngọt ngào lưỡi câu
Hồn ta thoát xác ve sầu
Bóng cây đậm nhạt biết đâu mà tìm
Trời trong rơi những lặng im
Lỏng buông cho gió cuốn chìm hút xa
Chỉ còn ta lại với ta
Cỏ run đầu ngõ như đà cắn câu...


Qua hoàng hôn

Hoàng hôn mở một cửa chùa
Hư không trên ngón tay vừa đi qua
Sương rơi từng giọt tan hòa
Thành chuông ai thỉnh ngân nga cỏ mềm
Cầm tay gió dắt vào đêm
Mà hồn xanh lỡ để quên cuối trời
Dấu chân xin cát chớ vùi
Cho ta niệm chắc ban mai lại về.


Hoa ngọc trâm

Hương hoa vừa đến cùng ta
Mắt chờ ấm cả sương sa cuối chiều
Xuân về trong gió liêu xiêu
Nỗi buồn đã hé ít nhiều lá non
Ðài hoa hay bóng trăng tròn
Lung linh buông xuống lối mòn bàn tay
Mùa hoa gom cả ánh ngày
Cho xanh hồn lá nhẹ bay về trời
Thấy mình là gió thoảng thôi
Còn trăm năm, giấu nụ cười trong hoa.


Rượu xuân

Mùa xuân nâng chén ngang mày
Hạt mưa vơ vẩn lấp đầy khoảng không
Tay anh sương khói nhập đồng
Cho em so lại từng chồng đũa son.

Thương nhau uống hết lại còn
Ta leo lên tới chon von bồng bềnh
Nỗi buồn cầm cũng nhẹ tênh
Buông vào đáy nước rùng mình đậu tăm...

Hương hoa giăng với tơ tằm
Ta hay con kén đang nằm trên nong.
Bầu trời tựa cái chén không
Ðem hồn ta rót cho hồng chân mây.


Kinh cầu ban mai

Tay ta những ngón sum suê
Gọi nhau mười nẻo đi về lặng câm.

Trong sương khói có sóng gầm
Một mai vọng xuống cát lầm tạnh khô.

Mặt người viên cuội chơ vơ
Bông lau sóng tóc bơ phờ bạc mau.

Hoa tàn cây vẫn còn đau
Hương thơm quyến luyến trên đầu cỏ xanh.

Hồn mình dựa chốn mong manh
Rồi hư danh ấy cũng thành hư không.

Mắt vừa mở với rạng đông
Chân trời hổn hển phập phồng ngón chân.


Không đề I

Con chim bay vút lên không
Ðể lại gió với cánh đồng rộng thênh
...
Phù sa trôi lúc sóng duyềnh
Thương cây cuối bãi đầu ghềnh cạn khô
...
Gọi tìm tôi thuở dại khờ
Về thương tôi của bây giờ tinh khôn
...


Em xa
( Tặng Ng. )

Nơi ấy. Da thịt em đã ngủ, bởi có tiếng tâm linh đang thầm thì trong anh:

Em lần theo bóng mây trôi
Thấm qua sóng lá vô hồi
Ðằm vào anh tiếng chim đôi bất ngờ
Làm vang lên những dây tơ vừa chùng.

Nhòa tan anh với mung lung
Em là giếng gió trong lòng
Nhấn chìm anh thoắt đã không còn gì
Hư vô thành thật cũng vì yêu em!

Tiếng em gọi chói chang bên kia sông mơ, con thuyền anh bỗng thành con chó nhỏ (... )

2/3/92
Mai Văn Phấn
(Hải Phòng Việt Nam, gởi tặng ngày 02-01-2005)