Thơ
Thi
Hạnh
Tên thật: Nguyễn Mai
Thảo Sinh năm 1975 tại Vũng Tàu. Định cư tại Na Uy vào mùa thu năm 1985 Có bài trên những đặc san ở Na Uy. Tác phẩm đã in : Hạnh Phúc Đơn Sơ (tập thơ) Đếm Những Hư Hao (thơ, chung với Nhược Thu) Đêm Nghe Lòng Thao Thức (tập thơ 10 tác giả) |
Một Chút Ngọt Ngào
Em, vần thơ lạc buồn lưu xứ
Anh, cung phím sầu kiếp linh đinh
Như đôi chim bay trời viễn xứ
Mơ hoài một chút nắng lung linh
Gặp nhau trong khung trời hoa trắng
Một chút ngọt ngào thắm hương thơ
Vu vơ vài sợi mưa hạt nắng
Ru giấc ngoan hiền những đêm mơ
Em gieo tha thiết câu tình tự
Anh nâng phím mềm kết yêu thương
Hai ta, hai phương trời lữ thứ
Vẫn ấm đông sầu dẫu tha hương
Em sẽ kết thêm vần nhung nhớ
Để lối ta về khỏi chơ vơ
Kết luôn những tiếng lòng dang dở
Để dấu chân đi chẳng mịt mờ…
Men Hờ
Một giọt đắng men cà phê vụn vỡ
Anh nghĩ gì khi chợt nhớ mùa sang
Là nhụy thắm trên làn môi vỡ lở
Hay tương tư chợt thoáng đã phai vàng
Anh đừng trách vì sao em nông nổi
Chưa nói gì mà đã vội ra đi
Anh có biết vầng trăng xưa không tuổi
Nhưng giờ đây cũng héo hắt …( lạ kỳ )
Dấu chân quen một chiều in cát mỏng
Áo ai xanh cho thắm cả khung trời
Dấu chân nay một mình theo con sóng
Trôi về đâu hay lạc lõng ven đời … ?
Thôi đành thế anh về nơi bến ấy
Để cùng người vùng vẫy giữa cung thơ
Thôi đành thế em về vo trang giấy
Để mực phai giãy nảy những men hờ…
Con Tằm Sẽ Nhớ Mùa Dâu
Ừ thôi em sẽ đi đây
Ở chi để nhớ cả ngày lẫn đêm
Cát xưa in dấu chân mềm
Giờ đâu còn nữa mộng êm những chiều
Em đi lưu luyến sẽ nhiều
Vần thơ phím nhạc vọng điều thiết tha
Nhưng thề, chẳng nhớ … người ta
(Đã yêu , hay vẫn chỉ là người dưng?)
Trời ơi, sao nắng rưng rưng
Lá hoa đâu những thẹn thùng ban sơ?
Bây giờ lá cứ đong đưa
Lắc lư trơ trẽn như vừa… phôi phai
Từ nay năm tháng sẽ dài
Vì không còn nữa những ngày bên nhau
Con tằm sẽ nhớ mùa dâu
Nhưng anh, em sẽ qua cầu… rồi quên.
Hoang Đường
Thôi anh nhé đừng buông lời hò hẹn
Bởi tình ta đã lạc bến huy hoàng
Có tìm về trong những giấc mơ hoang
Cũng rã nát cõi thiên đàng mộng mị
Ta biết lắm hồn thơ người thi sĩ
Lúc dâng cao muôn ý vị ngọt ngào
Lúc tủi hờn canh cánh giữa đêm thâu
Lúc tha thiết, lúc chìm sâu ảo mộng
Như ta đã một thời nuôi hy vọng
Rất tuyệt vời như men nóng vần thơ
Rồi men kia tan biến giữa bụi mờ
Ta nghiệt ngã nơi bến bờ hư, thực
Thôi anh nhé, đã cùng sâu đáy vực
Dẫu lòng mình vẫn rất mực yêu thương
Chẳng là thơ nên chết giữa hoang đường
Chẳng là nhạc nên vô thường vời vợi
Và anh nhé, hãy đi đi, đừng đợi …!
Tiếng Đầu Việt Nam
Em về giữ mãi vần thơ
Như lời mẹ hát ầu ơ thuở nào
Ru em ngọt giấc chiêm bao
Triệu lời êm ái rót vào trong nôi
Ngày xưa tiếng mẹ ru hời:
”Con ơi, mai lớn nhớ lời mẹ ru
Tiếng này đã biết bao thu
Dưỡng nuôi con cháu Lạc Âu Tiên Rồng
Nếu mai sông núi ngăn dòng
Tiếng mẹ luôn sẽ một lòng bên con
Tim mình nặng nhịp núi non
Về đâu cũng vẫn lòng son chung tình
Con ơi vận nước non mình
Nổi trôi như cánh lục bình ngẩn ngơ
Biết chừng mai mốt rủi ro
Con đâu con mẹ để lo trăm điều”.
Dòng sông nước vẫn xuôi chiều
Và em đã thấm những điều mẹ ru
Lạc loài ven phía trời Âu
Nhịp tim vẫn nhớ tiếng đầu Việt Nam.
Màu Khói
Sáng soi gương thấy tóc pha màu khói
Một sợi thôi đủ buốt nhói linh hồn
Một sợi buồn khẽ lặng thinh không nói
Mà từng dòng mắt lệ chực chờ tuôn
Một sợi trắng chẳng vì pha khói thuốc
Cũng chẳng vì ngã bóng trước thời gian
Một sợi đắng khi mầm xanh quen thuộc
Đã rủ nhau rẽ những bước ngỡ ngàng
Em đứng lặng một mình cho bóng vỡ
Chẳng dám nhìn, cũng chẳng nỡ bức đi
Như cái thuở vào đời anh … bỡ ngỡ
Một nụ hôn thoang thoáng có là gì…
Một sợi trắng là đời em cằn cỗi
Khi bàn tay hết mời gọi ân tình
Một sợi tóc cũng như anh … rất vội
Đã biệt từ vào buổi nắng lung linh…
Men Thơ
Thu vàng vàng bao nhung nhớ
Héo tàn như mảnh trăng cong
Thu vàng vàng theo hơi thở
Rã tan luôn những thì thầm
Một nửa hồn thu nứt nẻ
Nửa hồn lạc lõng chơi vơi
Như lá vàng run khe khẽ
Chờ thu để rớt ngậm ngùi
Dấu tình xưa xa hun hút
Bụi mờ cả những men thơ
Tiếng lòng còn vương tâm thức
Cũng đành vàng võ, xác xơ
Thu tàn tàn bao phím lá
Vội vàng như tuổi thanh xuân
Gục đầu chết bên cội đá
Một lần vàng cả trăm năm
Vẫn Còn
Ở nơi này giờ lạnh lắm anh ơi
Nhưng ở kia chắc gì trời đã ấm
Gió mơn man thổi hờn qua khẽ tóc
Thoáng rùng mình chợt lạnh ngắt, nhớ em?
Ở nơi đó mùa nay đã thay tên
Hay còn tiếc những bình yên ngày nắng ?
Chiều thong thả ru đời trong tươi tắn
Hay vội vàng cho quạnh vắng lên ngôi ?
Ở nơi này mùa thu đã buông lơi
Từng cánh lá đang uá lời chung thủy
Nên vội vã ra đi không hệ lụy
Không tiếc gì những phong nhụy ban sơ
Ở nơi đó dù ngày nắng hay mưa
Anh nhớ nhé đong cho vừa nhung nhớ
Để mùa sau, khi nắng về ươm lửa
Ta vẫn còn chất chứa một tình yêu.
Người Hỡi
Có Nghe Hồn Thơ Nát
Em đã van anh đến vạn lần
Đừng thương đừng nhớ để sầu dâng
Tóc xưa ta trói hồn thơ nát
Trói cả đời nhau chẳng ngại ngần
Khóe mắt môi em đã dại khờ
Dại từ cung nhạc đến lời thơ
Hỡi lá uá rơi mùa thu vắng
Lá cũng như ai…chẳng đợi chờ
Kiếp trước, kiếp sau… tình đã muộn
Kiếp này không thể để lòng vương
Người hỡi, có nghe hồn thơ nát
Nát cả đời nhau đến miên trường
Ừ nhé anh về, em ở lại
Tóc thề sẽ cứ phủ bờ vai
Vờ giả như mình chưa từng gặp
Kiếp này chưa từng đã… yêu ai.
Còn Cả Thiên Thu Những Vô Thường
Ừ, đong thương nhớ bằng hơi thở
Là cả đời em đấy, biết không
Đường đời muôn lối đi hay ở
Cũng còn hơi ấm quyện quanh lòng
Nắng ấm nơi đây dường như lạnh
Hay lạnh từ thuở ấy biệt ly
Đất nước Quê Hương xa nghìn dặm
Còn không ôm ấp mộng xuân thì ?
Biết bao mùa nắng nung hơi thở
Nung cả vào thơ những âm chờ
Nhưng sao vẫn thấy tim rạn vỡ
Hỡi người có thấu những niềm mơ ?
Đong nữa đi anh lời mật ngọt
Mật kia sẽ chải chuốt vần thương
Dù duyên hai đứa như bèo bọt
Còn cả thiên thu những vô thường.
Dài Lê Thê Dài
Đi đâu mà để bé chờ
Mỗi giây nỗi phút mỗi giờ dài thêm
Hỏi mây, mây bảo rằng … quên
Hỏi mưa, mưa bảo đừng thèm chờ mong
Dòng sông, có một dòng sông
Lững lờ con nước dường không bến về
Quẩn quanh, quanh quẩn bên lề
Giấc chờ giấc đợi dài lê thê dài
Đi đâu đi mãi đi hoài
Gió hờn gió chẳng miệt mài đường bay
Nắng buồn nắng ngủ trên tay
Sương buồn sương phủ rừng cây lạnh lùng
Đi đâu cho bé theo cùng
Ở đây trong cõi mịt mùng người ơi
Một mình bé giữa chơi vơi
Làm sao vững bước chân đời thênh thang ?
THI HẠNH