Thơ Trần Huiền An
.

 

VỀ QUÊ ĂN ÐÁM CƯỚI
Tặng anh NGUYỄN ÐÍCH

Bạn nhắn ta về ăn đám cưới
Tháng chín mây bay xám cả trời
Ðường quê nước vũng cơn mưa muộn
Ướt át nhưng mà vui thật vui

Bạn đã râu dài và tóc bạc
Ðàng trai lại cũng chỗ quen thân
Ta ngồi tiếp cả hai bên họ
Chuyện bên nào ta cũng dự phần

Ðâu tính thời gian ngày với tháng
Mà hai, ba, bốn chục năm tròn
Một thời ngơ ngẩn xa xăm quá
Mộng vàng mắt thắm với môi son

Chuyện lớn nay cũng thành chuyện nhỏ
Kỉ niệm buồn vui nhắc để cười
Tài Hoa đem sánh cùng Nhan Sắc
Xem thử bên nào đáng mấy mươi ?

Bạn nhắn ta về ăn đám cưới
Bỗng cùng ngồi ...ôn cố tri tân
Súng gươm bom đạn ta còn lại
Sống chết...ha ha...có số phần

Rượu đâu uống nổi mà say được
Thuở nào như vậy ắt không xong
Bây giờ tỉnh rụi nhìn mưa gió
Mà thật là vui, vui thật lòng...


VỀ XÓM NHỎ

Ta về quê cũ theo chân bạn
Như hồi tuổi trẻ dắt tay nhau
Sáu mươi năm bấy nhiêu ngày tháng
Ruộng vẫn đơm xanh lúa một màu

Ta về lỡ vấp nơi triền dốc
Giọt máu hồng rơi xuống đất mềm
Có phải người xưa ai khẽ nhắc
Ðường đi nước bước ... lẽ nào quên ?

Ta về dưới gốc đa trăm nhánh
Khóm đá rêu mòn trải cuộc chơi
Bàn cờ kẻ đậm lằn than vạch
Sỏi sạn bày quân tướng sẵn rồi

Ta về lưng ngã trên nền cỏ
Nghe mùi lá ủ thoảng hăng hăng
Con bướm bay vòng vòng khóm đế
Giữa chiều thung lũng vệt mây giăng

Ta về đêm lạnh ngồi quanh bếp
Củi gộc bùng lên ngọn lửa cười
Tiếng vạc canh khuya chừng đếm nhịp
Tiếng gà thưa thớt gáy đôi nơi

Ta về xóm nhỏ chào xuân mới
Vàng bông vạn thọ nắng thêm vàng
Bâng khuâng...thương nhớ và mong đợi
Trong lòng sao cứ thấy mang mang...



THƯ VỀ HOÀNG HOA TRANG


Hai mươi năm ?
Ừ, hai mươi năm ...
Tháng ngày chớp mắt !
Hoàng Hoa trang còn chăng
Những gót chân gõ giòn sạn đạo ?

Ai về qua Cửa Ðông ?
Ai về qua Cửa Tây ?
Hồi chuông trên mái giáo đường rêu xám
Em chải tóc dưới tàn cây mượt nắng
Nụ cười tuổi Huế mười lăm ...

Hỡi Thành xưa u uẩn trăm năm
Có nhớ hoa vàng áo khăn Tôn nữ ?
Ta đốt hết cả năm xe khuyết sử
Tìm áo khăn em trong biển lửa vàng...

Mùa Thu qua cầu Sông Nước mênh mang
Em chợt thức hay vừa thiếp giấc ?
Ôi giữa Phương Nam ngựa xe tấp nập
Không căn duyên hồ dễ trùng phùng ?

Vẫn một Hoàng Hoa lộng lẫy nghi dung ...


CHIỀU CUỐI NĂM

Ta như con trâu què kéo cày nhai rạ
Chiều cuối năm nằm bóng mát nhìn trời
Trời lỡ cỡ...mây thì bay lã chã
Trong nắng vàng có gió lạnh...hơi hơi...

Cũng hơi hơi... một chút buồn thế sự
Những hơn thua, những tráo trở lọc lừa
Tai đã đầy chuyện ừ ừ hữ hữ
Manh áo buồm giành giật giữa cơn mưa..

Cũng hơi hơi... một chút vui bè bạn
‘Tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ ?’
Chung trà nhỏ buổi nhàn đàm tản mạn
Thoáng nụ ai cười mộng mị hư vô...

Cuộc đời ta chỉ...hơi hơi là vậy
Những hân hoan ? Những bi thảm ? Ồ không...
Như con trâu què đường cày đưa đẩy
Cuối năm còn... hơi hơi lạnh tàn đông...



SÔNG XƯA

Ta trở lại dòng sông xưa Ðà Lãng
Hai triền xanh xanh bờ cát chiêm bao
Chiếc bè tre chập chờn trên nắng sáng
Nước trong ngần thác trắng gọi mây cao

Bao kí ức thời thanh xuân thức dậy
Tóc người bay rợp mát buổi trưa vàng
Con sóc nhỏ nép bên hồn lau sậy
Sợ nhún mình sẽ động bước sang ngang !

Thật bất chợt người cất lên tiếng hát
Trời chao nghiêng đồi núi cũng chao nghiêng
Hoa ngưng nở trái rừng ngưng ngậm hạt
Lũ chim trời thơm nức cánh trầm thiêng

Nhớ thuở ấy lòng ta đầy mộng ảo
Nữa mai sau người áo đỏ khăn vành
Lối cỏ dại là con đường phương thảo
Nhịp cầu tre là nét vẽ đan thanh

Rồi khôn lớn, rồi vào đời nhập cuộc
Người say mê tầng cao rộng trời mây
Ðâu tiếng hát lọc qua màu sông nước
Ðâu nụ cười thơm xỏa tóc trầm bay ?

Ta cũng vậy, xa làng quê bé nhỏ
Có gì vui chăng, khói bụi phố phường ?
Ðời chật chội chen đèn xanh đèn đỏ
Vầng trăng không lơ lửng giấc khuya sương !

Và mỗi độ tin xuân chừng thấp thoáng
Ta trở về với Ðà Lãng sông xưa
Hong trẻ lại thời thanh xuân dĩ vãng
Tóc người bay vàng nắng rắc tơ mưa...

Trần Huiền Ân
(từ Việt Nam, 2004)