Thơ Chu Vương Miện
.

Đổi khác

Con tắc kè kêu hoài khản giọng
Qua chờ dài mắt hoá thong manh
Bậu nơi nào có nhớ vườn cam
Muà này cây hoè hoa vàng hoa đổ
Bậu bỏ đi chẳng qua [nơi này khốn khổ]
Quá lầm than và ngưoì bạc vơí ngưoì
Mà bậu à [nưóc mắt chẩy xuôi]
Y như cưủ long phát nguyen từ tây tạng
Qua đắng cay chịu bao chiến nạn
Vì quá nghèo qua chả chọn nơi đâu
Đất biển lài lài tháng 9 mưa mau
Đất dựa biển như rừng dựa núi
Bậu có đi qua 100 nămvẫn đợi
Dù moan khoai cũng 1 thuả 1 thì
Chả lẽ bỏ tổ tiên mồ mả mà đi
Mà lẽ vì [miếng cơm manh áo]
Chả lẽ cứ quay lưng đụn ngô túi gạo
Đất bần cùng cúi mãi cái đầu
Bậu có đi mòn cả 5 châu
Qua vẫn nghĩ quê hưong mình quá đẹp
Mơi bậu dìa nơi này đổi khác


Đời

Đời đen đúa [thêm mõm chó mực
Đời trắng hều còn trát thêm vôi
Đời lừa đảo [mà em thề nặng ký]
Chí thế [em còn thái thêm thịt thêm dồi
Đời đã đắng còn uống càphê
Đời đã cay còn nâng cút rươu
Đời đã khó ngửi [còn ăn mắm tôm trứng vữa]
Bao nhiêu [1 thế kỷ] như thế
Chế độ nào cũng nói dân chủ
Bao nhiêu lâu mọi ngưoì đều ngủ


Nhưng hình như chưa đủ xuân

trên bờ ruộng quê
nụ tầm xuân đã trổ
thụt lui mùa đông qua
cành bưởi hoa trắng cả
phía dưới nương hoa cà
1 mầu tím ngắt
cuối 2 đầu tháng 3
em chải đầu đầu gió
ngó em mỗi mình ta


ba lá

lâu quá rồi anh chẳng nhớ em
nhớ niêu cá bống kho phèn đen
em soạn làm chi thơ phá lấu
đọc xong toàn những chuyện cũ mèm
lâu quá rồi cá chả cắn câu
rơm khô đút mãi mấy đầu rau
khói bay nghi ngút bay nghi ngút
cơm cháy đất nung rặng trâm bầu
em vẫn là em thiên cổ chi mê
anh thuyền 3 lá dưới trâm bầu


xuân

tháng 1/tháng chạp
mùa lạnh đã trốn xa
giêng 2 xuân lại
lơ thơ chậu bông trà
mưa phùn giăng trên phố
lất phất cụm mai già
lữ hành dừng chân lại
cả rừng đào trổ hoa


Ngọc Lan

cây ngọc lan còn đó
cây đại chồm tam quan
mái ngói chùa rêu cũ
bao trụ trì quá giang
vẫn cây bồ đề
rễ phụ lòng thòng
bao năm còn nơi đó
mà người cũ còn không
ta như vài sợi nắng
đến đi rất vội vàng
cây ngọc lan vẫn vậy
thơm ngát một tuần trăng


núi hoang

lang thang trời 1 cõi
1 cõi phiêu du/1 cõi thiên thu
ta cột chân 1 cõi/nước đục ao tù
cuộc sống thô bạo
có nước xuống tóc đi tu
vào chùa cũng không xong
nay bắt mai tù
quản chế nơi nguyên quán
kinh sách bụi mờ
đoạn trường của mảnh ruộng
đoạn trường từ đồng dưa
đoạn trường từ sơ sinh/còm cõi tới già
1 rừng gai mọc chồm lên ga
thanh ta vẹt rỉ sét
con đường đã bỏ quên
y như ta
sống bị đẩy lên lề đường
cạnh căn nhà /đã sụp
thảm thương trời 1 cõi
chiến tranh phá không còn
có vàng cũng chết
không vàng chết mau hơn
chết chùm trên núi hoang


người dưng

ân nghĩa được vài giờ
ân tình được 1 đêm
sáng mai thức giấc
quên
mây vẫn vẩn vơ
nước vẫn bơ thờ
hỏi tới hỏi lui làm gì
hết giờ
đời là canh bạc
bịp
người mất cái này
kẻ cho cái kia
huề/chia tay
mấy con bài
mấy xấp bạc
anh /em
nửa mảnh nửa đoạn
còn tiền còn duyên kiếp
cháy túi 2 bàn tay không
ngủ với nhau qua ngày
mai lại phiêu bồng
mình lại người dưng


Duyên

canh gà có đó mà không?
vạn cổ chưa đủ 1 vòng vẩn vơ
lưu phương toàn đợi với chờ
toàn ngóng mỏi cổ toàn mơ hão huyền
ngẫm mình ngay ngắn chữ duyên
mà sao bể ái nguồn ân chán phèo
cào rơm đập lúa thì thào
người nào mà chả mang theo u tình
u tình con mắt phù vân
nay bay mai tụ cũng ngần ấy sao?


đi /đến

anh nghĩ có ngày em trở lại
đầu không khăn ngực không yếm không quần
lúc từ giã có đôi lời gay gắt
lúc trở về không đôi guốc theo chân
thôi kể lể làm gì [bỏ đi tám]
mấy mươi năm đủ thứ lằng nhằng
em khỏi nói mà anh cảm cả
trách quái gì hai miền chiến tranh
Kinh kha giữa chợ vỗ ngực đi đây
hành trang giầy cỏ nậm rượu gươm cùn
nhưng đi mà biết về đâu chứ?
thà bó tay theo Nguyễn Bính rồi chết oan
em trở lại /tốt/ em trở lại
chả còn chi? còn tấm thân già
em nghỉ mệt bao lâu rồi em khỏe
lại chia tay/ anh tiễn tận ga


cảm thương đời Tô Vũ

mỹ nhân trung thổ nhiều quá sá
cớ chi lại lấy vượn thế này?
Tô Vũ tướng quân thời Hán đế
để buồn cho đến tận ngày nay
giai nhân tự cổ như bươm bướm
sứ thần nước yếu vạ mang lây
chăn dê mà toàn là dê đực
1 phương ải Bắc chốn lưu đầy
chán quá không buồn nhìn nhân thế
tri âm /tri kỷ với vượn đây?
đáng tiếc tấm thân hảo nam tử
hoa hồng toàn những loại hồng gai
lỡ trót sinh ra thời đại loạn
thì người với vượn cũng thế thôi


Say với xỉn

Nếu uống dăm lon mà lăn ngủ
Thì xưa đâu có kẻ bạc đầu
Nếu uống sưong sương dăm xị nếp
Thì sầu đời biết thả bao lâu
Nếu cứ đêm đêm ngồi độc ẩm
Vốn lạt lòng trôi theo chiếc nâu
Bao nhiêu sông núi là vớ vẩn
Bán sơn trưòng hải [mấy giang đầu]
Nế u cứ giả ngơ trên thế sự
Kệ đời nhoà trắng 1 chiêm bao
Thì trách phiền chi con mối đất
Bỏ quên chỏm cỏ [lại chốc mào]
Nếu chỉ ruợu bia say với xỉn
Có khác chi đâu[ lại thạch hào]


Sơn đầu

Muốn về ngàn chim chả về được nữa
Lá xoay chiều vàng úa ruing bean nhau
Rừng thảo mộc đã khai quang từ sớm
Gưỉ nơi đây trần trịu những thân dầu
Ngưoi lính già chả choom xóm nữa
Vùng tự do oanh tạc đất thêm sâu
Những bi thưong của 1 thời thong thả
Chạy níu nhau qua hết tuyến địa đầu
Ngưoì lính trẻ ồ cứ đi mãi mãi
Hết đồi trà lại đến đồi trâu
Hết chiến khu lại vòng địa đạo
Mà buồn tênhnghe sóng thiên cầu
Rồi cuộc chiến đã đến ngày chấm dứt
Lá non xanh bỡ ngỡ mọc rừng già
Lũ gà rừng đã đẻ dăm ba lớp
Lan đầu đèo tím vàng [rực là hoa]
Oâi những ngưoì cầm súng bao năm cũ
Kẻ bỏ quê hưong kẻ trắng mái đầu
Kẻ níu lại 1 thời lam lũ
Kẻ giữa giòng đầu bãi khác gì nhau
Con chim cũ đã làm thêm tổ mới
Ngày thênh thênh minh nguyệt khiếu sơn đầu


Xa Nhau

xa nhau nào phải núi đèo
chả sông chả suối cheo leo đứng nhìn
người về để lại trái tim
mùa đông tháng giá biết tìm nơi nao
người về có hỏi vì sao?
ta chờ cho đến khi nào người qua
trên trời có sao tua dua
hạ giới ta đứng ta chờ muôn năm
1 đời được mấy tri âm


Tình Ơi

tình ơi tình héo bất ngờ
khiến con cá lội lẳng lờ chết theo
nồm nam cho đó là yêu
mà sao hay hẩy nửa chiều đã thay
giờ thì em hãy còn đây
trái tim đã đổi bàn tay đã từ
tóc mềm xinh xắn ưu tư
bàn chân tựa gió giang hồ cuốn đi
tình ơi chia mấy biên thùy
nhìn lên sao đã xám rì vòng cung


năm năm

cảo thơm đất hóa ra bùn
phận phù du cứ đón buồn thêm xui
thương đông vẫn chỉ 2 người
người trong thì nhớ người ngoài giả quên
Kiều nhìn cửa bể chiều hôm
Sở Khanh /Từ Hải 2 phương ghét nhau
mộ Đạm tiên táng chân cầu
nước trôi vần vũ nỗi sầu neo đây
5 năm vó ngực tim này
1 ngày xóa cả áng mây mặt rừng


không xong

cá chưa chịu muối ươn rồi
tình yêu đành đoạn tới hôpi chia tay
thu tàn đám rú cồn mây
thôi em tà áo thơm lây mấy miền
ta còn rũ tóc hoa niên
thả trôi hờ hững đôi triền núi mơ
ngàn sau đến tận ngàn xưa
muối ơi la muối biển trưa thì thào

Chu Vương Miện