Bắc Phong Thơ Tình Bốn Câu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tên thật Kiều Duy Phong, sinh năm 1953 tại Bắc Việt. Vào Nam 1954. Đến Montréal năm 1975. Hiện định cư tại Toronto Canada.

Tác phẩm đã xuất bản: Chính Ca (thơ - Đồng Tiến xuất bản, năm 1986)

Đang thực hiện hai sân chơi:

http://bacphong.blogspot.com

http://vanhocnghethuat.wordpress.com

 

Nhà thơ Bắc Phong được kể là cây bút hàng đầu, của người Việt, hiện định cư tại Canada, trong những sáng tác, mang nội dung đánh phá chế độ độc đảng tại quê nhà. Những xúc cảm của anh, thường theo sát những cảnh đời bất hạnh, trong một xã hội thiếu hụt tự do lẫn sự bình đẳng. Nhưng không vì thế, dòng thơ tình của anh thiếu thi vị. Trái lại, với sự cô đọng, giản dị trong câu chữ, thơ tình của Bắc Phong như những nụ hoa độc đáo, có hương sắc riêng. Dưới đây, chúng tôi rất hân hạnh giới thiệu dòng thơ đặc biệt đó. Hình ảnh, ngôn từ và sự chân tình làm nên thi vị. Thơ Bắc Phong có thừa những cần thiết này.

 

Vuông Chiếu LH

 

 

Chuẩn y Ra Trường

 

ra trường sĩ quan bộ binh
ba lô anh đựng thơ tình viết tay
chờ anh đừng vội lấy ai
hòa bình anh ủi áo dài cho em

 

 

Một Góc Quán

 

thấy chị uống cà phê lặng lẽ
anh đã muốn xin phép cùng ngồi
lại sợ vỡ không gian riêng chị
nên chỉ thầm ánh mắt nhìn thôi

 

 

Tan Trường

 

người ngồi trước chở người sau
nữ sinh trung học đưa nhau về nhà
nhìn họ đi xe honda
thốt nhiên tôi ước mình là chiếc xe

 

 

Tiếp Hiện

 

anh làm thơ bạt nhan sắc chị
chị cảm ơn xong nói nhu mì
mấy bông hoa trong vườn chúng biết
hương thơm nhờ có gió mang đi 

 

 

Tình Yêu Của Lưu Hiễu Ba

 

tình em ánh sáng thanh cao
trong tù sưởi ấm tế bào của anh
anh nguyện dù bị ghiền tan
yêu em bằng những tro than của mình

 

 

Đừng Vén Tóc Bay

 

em ơi mặc kệ gió luồn
đừng cột tóc để vai buông tóc dài
em ơi đừng vén tóc bay
cứ để chúng trốn ra ngoài với anh

 

 

Trên Bãi Vượt Biên

 

mệt quá em ngủ vùi trên cát
nằm co ro nép sát vào anh
mặt trời lặn ngoài khơi dần khuất
anh làm sao giữ nắng cho em 

 

 

Chim Hót

 

ba lô đồi núi quanh co
bỗng nghe chim hót líu lo tai mình
đi đâu này anh trai kinh
sao anh không ghé chợ tình Sapa

 

 

Kỳ Cục

 

chị bảo anh ngày mai đừng tắm
để cho em được ngửi mùi chồng
anh nói em muốn gì kỳ cục
xong rúc vào chỗ háng vợ hôn

 

 

Quà Valintine

 

anh kể chị đến nhà chơi
lúc về tóc rụng nhiều nơi trong nhà
sợi nào anh cũng thiết tha
nhặt cất vào hộp như quà tình nhân

 

 

Khỏi Cần Khảo Tra

 

nhót vào mồm miếng ô mai quất
xong chàng ong ỏng hát nhạc xuân
nàng kêu lúc rướn cổ ngân
để em cởi áo khỏi cần khảo tra

 

 

Sắp Tết

 

anh ôm chị trong vòng tay
ngoài trời bông tuyết rơi đầy thinh không
chị tìm hơi ấm ngực chồng
nói tết thèm món thịt đông u già

 

 

Sau Giờ Giới Nghiêm

 

chị nói quá giờ giới nghiêm
hết phép anh vẫn bên em rề rề
anh nhìn chị cười hề hề
ra đường quân cảnh bắt về nhốt sao

 

 

Nghỉ Phép

 

anh được nghỉ phép cuối năm
chị vui anh ghé nhà thăm trổ nghề
để mai đơn vị anh về
có bánh tét bánh xu xê chị làm

 

 

Nhớ Thương

 

nương mấy bữa đi xa
mà như tất cả ở nhà nhớ thương
đồ đạc trong bốn bức tường
nhớ thương cô nhất cái giường nằm không

 

 

Qua Điện Thoại

 

xin lỗi em đến mà không gặp
gõ cửa hoài chẳng có ai ra
anh đi chút sao em không đợi
thôi đợi anh em sợ em già

 

 

Mặt Hoa

 

người như chẳng biết buồn chi
chỉ qua nhân dạng có khi nhìn lầm
nàng cười dịu nhẹ thanh âm
mặt hoa vì để buồn trầm tích thôi

 

 

Tình Người

 

mưa chiều tầm tã mưa rơi
lạnh ướt vai áo lạnh đời xích lô
khách quen một gái giang hồ
cho khăn ấm dặn quấn vô cổ mình

 

 

Hạt Mưa Trong Trí Nhớ

 

chiều mưa sợ chị ướt vai
một tay ôm chị một tay che dù
hạt mưa nào của ngày xưa
đọng trong trí nhớ anh giờ chưa tan

 

 

Tình Già

 

tóc mình đã bạc trắng phau
còn đem thơ ướm lòng nhau làm gì
cõi trần bỏ trước ông đi
tôi thăm viếng mộ cũng vì thơ ông

 

 

Đụng Trận

 

nụ cười phe địch chôn mìn
phe nhậu ta bắn tia nhìn khẩn trương
một đứa chết hai bị thương
vì giọng hát quyện sắc hương của nàng

 

 

Thuyền Trăng

 

tại hạ sống thất thời lỡ vận
quanh năm suốt tháng chỉ làm thơ
dong thuyền bán mộng mừng khi thấy
dáng cô nương đứng vẫy trên bờ

 

 

Nâng Ly

 

nâng ly mừng nhau còn gặp mặt
cười vang nghiêng ngả lúc say ngà
cô nương đâu biết trong bàn rượu
ánh mắt làm tăng tửu lượng ta

 

 

Hỏi Anh

 

mặt em rã rượi phấn son
sao anh lại nghĩ em còn thanh tân
không tránh xa gái bán thân
mà còn ưu ái ân cần tặng thơ?

 

 

Tiếng Hát Em

 

em yêu em có nhớ anh không
dù em đang hạnh phúc bên chồng
nghe em hát nghẹn ngào anh ngỡ
trái tim em dằn vặt cô đơn

 

 

Trí Tưởng Tượng Tôi

 

nhờ con chữ cởi áo quần
trong thơ nương tử khỏa thân nằm ngồi
nàng bảo trí tưởng tượng tôi
đôi khi thú vị cũng đôi khi phiền

 

 

Níu Chân

 

chàng (luyến lưu):

khoan về cô áo tứ thân
chỉ cho anh cách níu chân cô nào


nàng (dịu dàng):

anh mà níu nón quai thao
đề thơ lên ấy làm sao em về

 

 

N.Kể Chuyện Cò

 

ta kiếm được mối luôn
làm ăn khấm khá nhờ buôn trứng người
hôm qua ghé nhà em chơi
cứ theo dụ mãi chẳng rời em ra

 

 

Ngồi Thiền Cùng Nương Tử

 

chắp tay chân bắt chéo chân
miệng như sen nở miệng nhân từ cười
nương tử ngồi như phật ngồi
đánh chuông thị giả bồi hồi tiếng chuông

 

 

Chán Mặt Đàn Ông

 

thật sự họ vẫn phone hoài đấy
rủ đi chơi nhưng chị chẳng thèm
đi làm về nhiều khi chỉ thích
nằm trong bồn nhấm nháp cà-rem

 

 

Ngày Lễ Tạ Ơn

 

nấu nướng trong bếp lăng xăng
lúc nào chị cũng nhe răng ra cười
nhìn chị như đóa lan tươi
anh tạ ơn lấy được người mình yêu

 

 

Con Nhạn Đàn Tranh

 

đêm trăng nàng cảm thơ ai
dạo đàn tranh cất u hoài giọng ngâm
con nhạn nghe khúc sầu âm
thấy tim rung động lúc thầm đỡ dây

 

 

Đêm Thơ

 

sau khi anh đọc thơ tình
hỏi ý kiến chị lúc mình đọc thơ
chị ghé tai nói nãy giờ
đọc thơ quên kéo phẹc-mơ-tuya quần

 

 

Một Mình

 

chị mang bầu mấy tháng nay
xoa bụng nói với bào thai của mình
cha con là lính viễn chinh
con ơi chắc lúc mẹ sinh không về

 

 

Áo Tím

 

nhà chị xác pháo rơi đầy
anh đi phiêu bạt như mây không nhà
mười năm vẫn nhớ thiết tha
thương người áo tím hoa cà năm xưa

 

 

Phân Trần

 

khi nàng dứt nghĩa vợ chồng
lòng ta buồn lắm nhưng không trách nàng
ta say ta sống lang thang
càng xa càng nhớ và càng thấy thương

 

 

Dây Phơi

 

em nói chị đừng cười nghen
hôm qua em bạo làm quen với chàng
chàng chiều nào cũng nhìn sang
lầu bên em ở chỗ hàng dây phơi

 

 

Bạn Thơ Tôi

 

cơm chiều nào cũng uống bia
làm thơ cũng rất sớm khuya ân cần
nhiều khi chập choạng bước chân
vẫn tuôn hào khí mấy vần thơ say

 

 

Buồn Thật

 

hắn đạp chiếc xe cà tàng
mồ hôi ướt áo thăm nàng hôm qua
em gái nàng hé cửa ra
nói đi chơi với người ta mất rồi

 

 

Chờ Cơm

 

bữa chiều sắp sẵn chờ anh
đến khuya nguội ngắt cơm canh hết rồi
chị buồn ra ngóng vào ngồi
anh say như hũ chìm trôi về nhà  

 

 

Diều Băng

 

bé nước mắt vùng vằng
làm sao lấy cánh diều băng bây giờ
vuốt tóc chị bảo em thơ
em đâu có mất ước mơ của mình

 

 

Chiều Tà Có Nhau

 

ai cô đơn lúc tuổi già
mình may trong bóng chiều tà có nhau
buồn chi sắc lá úa màu
đừng lo rụng trước rụng sau em à!

 

 

Làm Thơ

 

nhiều khi sướng giống như ra
(tôi nghe lén tiếp chuyện qua điện đàm)
sướng gì mà viết lam nham
ấy sướng lắm chứ lúc làm tình thơ

 

 

Mâm Sống

 

chủ nhân mời sushi trang trí
trên mâm người cô gái tịnh thân
vừa gắp cá khách vừa thầm nghĩ
mình ăn bằng tất cả giác quan

 

 

Trong Bếp Chị C

 

chị thích nấu ăn và làm bánh
đôi khi chị hát nhỏ mình nghe
anh có bữa cầm nồi gõ nói:
"mày làm tao ghen với mày nhe!"

 

 

Canh Chua

 

quen nhau thu chớm sang mùa
em mời ăn món canh chua ở nhà
chấm nước mắm cá ba sa
nhìn người nhan sắc mặn mà thấy thương

 

 

Chân Dài

 

xong trận tình tôi nằm sõng sượt
em chia tay mắt lẳng lơ nhìn
dọn giường thấy em quên xì-líp
phone em cười nói giữ làm tin

 

 

Đếm Nốt Ruồi

 

anh hôn người em đếm nốt ruồi
mỗi nốt ruồi một nụ hôn môi
còn nốt ruồi nào anh bỏ sót
là bởi thẹn thùng chưa mọc thôi

 

 

 

buồn mà vẫn nhớ người xưa
thuở áo dài trắng tóc vừa chấm vai
lúc ôm e ấp trong tay
nhớ càng thêm nhớ những ngày trời mưa

 

 

Tôn Nữ

 

đẹp chi mà đẹp chu choa
mần răng tui tả dáng hoa bi chừ
gửi cho ai chút tâm tư
thơ tui càng nghĩ càng như thiếu lời 

 

 

Thiệp Chúc Cưới

 

yêu nhau nên đón nhau về
chúc đôi bạn trọn ước thề với nhau
chúc nghĩa nặng chúc tình sâu
yêu nhau cho đến bạc đầu vẫn yêu

 

 

Thủy Chung

 

em về quê lấy tro anh
để anh bên ấy không đành anh ơi
không còn mỗi đứa một nơi
sang đây anh mãi bên đời với em

 

 

Bệnh Tha Hương

 

anh than buồn sống tha hương
nhìn trời mưa nói cảm thương trời sầu
rống lên lục bát mấy câu
chị kêu anh lại ấm đầu dở hơi

 

 

Họp Quán Bia Ôm

 

quan họp trong quán bia ôm
bàn tay làm việc lúc mồm uống bia
tiếp viên tươi mát thế kia
chỗ này không họp thế thì họp đâu?

 

 

Thử Áo

 

chị thử lại áo dài xanh
than không vừa nữa để dành cho con
anh cười eo vẫn còn thon
và mông em cũng vẫn tròn dễ thương

 

 

Đến Đi

 

đến đời anh thật ngẫu nhiên
ngẫu nhiên một bữa em biền biệt đi
đi không nói lý do gì
gì gì anh cũng buồn vì nhớ em

 

 

Người Xưa

 

đi đâu cũng mặc áo dài
tôi theo nàng mãi tới ngày vu quy
đường ai người nấy đã đi
tôi vẫn xúc động mỗi khi nhớ nàng

 

 

Thở Than

 

đây ai cũng sống nghèo
nhà thuyền nhếch nhác lèo tèo mấy căn
yêu cô hàng xóm nhà văn
than cùng sông nước mà ngăn cách lòng

 

 

Áo Trắng

 

các cô áo trắng Trưng Vương
tung tăng đi choán hết đường tôi đi
may tôi đến kịp giờ thi
nếu không thi rớt là vì các cô

 

 

Tuộc Sên

 

đạp xe cọc cạch theo em
bốn năm lần hỏi chẳng thèm nói tên
xe tôi cũ đạp tuột sên
nhìn xe em khuất đứng bên đường buồn

 

 

Vợ Hiền

 

chị khẽ bảo quần anh mặc rách
cởi ra em vá lại giùm cho
lúc khá anh vẫn giữ quần cũ
thương chị xưa lặn lội thân cò

 

 

Hạt Nhớ

 

chưa yêu sao có đoạn tình
em nói như thế biết mình nói sao
chiều nay trời đổ mưa rào
mấy hạt bứt rứt rớt vào lòng anh

 

 

Lang Thang

 

tình cờ hôm trước gặp nàng
dáng người thanh thoát lang thang bìa rừng
nhà thơ giới thiệu danh xưng
nàng cười xin lỗi chưa từng biết tên

 

 

Nguyễn Lông Bông

 

người xưa gọi kẻ lông bông
chân không đến đất cật không đến giời
gõ cửa nói ghé nhậu chơi
mình bóp trán nghĩ có mời hắn đâu

 

 

Chiều Hôm Trước

 

gần nhau biết được bao lâu
cơn mưa rả rích bắt đầu từ trưa
trời chiều vẫn bận làm mưa
hai mình vẫn bận làm vừa lòng nhau

 

 

Mặt Lạ

 

ngày xưa thơ xướng họa thơ
sao hôm qua gặp tảng lờ tôi đi
thưa em thi sĩ nhu mì
thơ tôi vẫn lãng mạn vì cố nhân

 

 

Đắp Chăn Xưa

 

lúc cô đơn chị đắp chăn quá khứ
vòng tay anh và ánh mắt bao dung
chị chẳng tủi chẳng buồn cho duyên lỡ
chỉ thương anh ba tấc đất lạnh lung

 

 

Lang Thang

 

chiều không dưng thấy lòng buồn
vào rừng hoang dã bước luồn lách cây
lúc nằm bãi cỏ nhìn mây
ước leo lưng gió nhập bầy lang thang

 

 

Viễn Vông

 

đành tôi một kẻ thất tình
theo chân thiếu nữ nghĩ mình viễn vông
mơ làm cây mọc giữa rừng
để cho em đứng dựa lưng đợi người

 

 

Cuốn Nhau

 

cuốn nhau say đắm đắm say
cho nhau lửa ái tim này tim kia
cuộc tình ai cuốn ai chia
yêu nhau mình cuốn không lìa được nhau

 

 

Lưng Trần

 

hỡi cô chân sáo giữa đồng
sao cô cởi áo lại không cầm về
mà đem áo vắt sừng dê
để tôi ăn lá sướng mê mẩn hồn

 

 

Che Buồn

 

xưa theo tán sát bên người
khen nàng mắt sáng miệng cười có duyên
nàng nói đời sống ưu phiền
nụ cười là một tấm khiên che buồn

 

 

Nhìn Theo

 

nhớ cà phê thuở đói nghèo
quán bà vú uống nhìn theo bóng hồng
có cô nào bước ngoái trông
bọn sinh viên mắt vuốt mông của mình

 

 

Hỏi Thật

 

mắt chàng ướt át môi cười
khen chưa từng gặp ai người sắc hương
càng gần càng thích càng thương
nàng cười hỏi muốn lên giường phải không

 

 

Can Phạm

 

tay em còng với tay anh
án tù không xử cũng thành chung thân
cái còng nó mắng ngu đần
biến nhau thành lũ tù nhân ái tình

 

 

Đá Cầu

 

các em trường nữ đá cầu
chuyền qua chuyền lại càng lâu càng tài
mấy năm xa cách áo dài
trái cầu tôi nhớ chân ai cũng hồng

 

 

Ngoài Bãi

 

em hỏi tôi ngoài bãi
sóng biển vỗ rì rào
có ai nghe tiếng sóng
không thấy lòng lao xao

 

 

N.Kể...

 

trời ơi sao có thể yêu
sao có thể lấy cô kiều hả anh
anh nhìn tôi mắt chân thành
sao em suy nghĩ nhà lành vậy em

 

 

Nụ Cười

 

nàng kêu trong héo ngoài tươi
nụ cười tôi để lừa người năm xưa
bị lừa hỏi đã sợ chưa
chàng cười khẽ nói cứ lừa tôi them

 

 

Hồn Ở Đâu Đâu

 

chị gập sách tay tắt đèn ngủ
nằm quay lưng nghe dạ héo sầu
tình nghĩa cả chục năm chăn gối
chồng nằm bên hồn ở đâu đâu

 

 

Ngày Xưa

 

anh dựng một cây dù che nắng
xe bán kem sơn xước cũ mèm
vừa lắc chuông vừa rao trời nóng
em vào đây anh đãi ăn kem

 

 

Vết Cán Xe Đạp

 

ngày xưa tôi hỏi nàng địa chỉ
bị nàng lườm còn mắng vô duyên
rồi đạp xe đi bên người khác
tim tôi giờ vết cán còn nguyên

 

 

Trong Mall

 

mua một tặng một áo thun
hắn phân vân lúc cô xun xoe mời
nhờ cô mặc thử giùm tôi
em tôi cũng trạc vóc người của cô

 

 

Thủy Chung

 

người thề thốt chẳng tơ hào
người không thề thốt lại lao đao cùng
mới hay hai chữ thủy chung
đôi khi chẳng biết ai dùng với ai

 

 

Tôn Vinh

 

ai nhìn dáng nàng thơ
áo dài lụa mỏng không ngơ ngẩn hồn
tôi đành mang tiếng lộng ngôn
ai tôn vinh chúa tôi tôn vinh nàng

 

 

Uống Nước Mía Thú Tội

 

bắt tôi uống nước mía thú tội
hỏi sao dám nằm mơ thấy em
tôi khai tại nhớ nhiều nên thế
bắt được rồi xin nhốt vào tim

 

 

Lấy Chồng Hàn

 

cởi quần cởi áo người xem
người xem vừa ý người đem em về
mẹ cha gả/bán gái quê
vừa ô-sin lại vừa thê thiếp người 

 

 

Bên Ao

 

bị Tây lùng bắt không hàng
anh khóa bỏ trốn khỏi làng biệt tăm
hôm qua anh lén về thăm
không dám đánh thức vợ nằm ngủ trưa

 

 

Hè Phố Cũ

 

anh xiết chị hôn môi đắm đuối
chị hôn anh xong hỏi đói không
em đúng là tâm hồn ăn uống*
chị vén tóc mai má đỏ hồng

 

 

Chị Giận

 

mới trưa ôm ấp thì thào
tối ngồi quán nước lòng sao bẽ bàng
nói chuyện anh chẳng nhìn sang
anh nhìn con bé lộ hàng bên kia

 

 

Nắng Đầy Sân

 

mặc áo đi đâu tìm ra việc
hai năm hơn túng thiếu nợ nần
hũ gạo trong nhà gần cạn sạch
bước ra ngoài thấy nắng đầy sân

 

 

Buổi Trưa Trong Bếp

 

chị vén tóc nhìn ra sân nắng
xong cúi đầu tiếp tục rửa rau
anh gập sách lúc chị buồn nói
sống chỉ cần tử tế với nhau

 

 

Hạnh Phúc Vô Bờ

 

mối tình thi sĩ đơn phương
một lần hạnh ngộ yêu thương cả đời
hôn tay nương tử rụng rời
làm thơ không nói hết lời tri âm

 

 

Đồng Hồ Chảy

 

từ em khăn áo bước ra
tôi sống tịch lặng căn nhà trống không
chờ gì tình cũ hoài công
thời gian chảy nhão cái đồng hồ tôi

 

 

Cạn Dòng

 

nói yêu em lỡ hẹn thề
anh sẽ xuống tóc mà về tu am
lòng nào phụ bạc em cam
dòng tình đã cạn anh làm sao bơi

 

 

Gió Du Côn

 

chị qua đường bỗng dưng bị gió
tốc váy lên làm chị hết hồn
chị tức luôn gã chụp hình nọ
toa rập cùng với gió du côn*

 

 

Yêu Nhất Búp Sen

 

hai người bên hồ sen tâm sự
chàng nói yêu nhất đôi mắt em
nàng cười bẽn lẽn nghiêng đầu nói
còn em thì yêu nhất búp sen

 

 

Đọc Sách

 

em tôi thuộc loại đàn bà
thích thì phơi chút ngọc ngà vậy thôi
tôi mê em đã đành rồi
em ngồi đọc sách tôi ngồi đọc em

 

 

Tấm Thân Bị Trị

 

vấn khăn mà lại ở truồng
nhìn vừa chua xót vừa thương thế nào
chụp hình được trả mấy hào
tấm thân bị trị dưới trào thực dân

 

 

Sâu Rượu

 

sống với chồng say chị khổ sở
nhưng yêu anh ăn ở hết lòng
chị tức con đĩ bán rượu lậu
anh không tiền mà nó vẫn đong

 

 

Đêm Mưa

 

nàng nằm đọc truyện đêm mưa
gạt tay ra lúc chàng đưa tay sờ
anh ơi không được bây giờ
em còn đang bị anh chờ tối mai

 

 

Đêm 23 Tháng Chạp

 

ly rượu đào quả nhiên thuyết phục
tiên cô cho táo chụp hình xuân
tay vịn cành cây nhìn mây núi
xiêm trắng phơi ra chút lưng trần

 

 

Thi Sĩ Trần Truồng

 

người yêu mở cửa bước vào
nửa chừng khựng lại lúc nhào tới ôm
hỏi sao thi sĩ trần truồng
nói không vẫn mặc vui buồn thế gian

 

 

Quan NiệmViết

 

xưa nay tôi viết không sở cầu
những thông đạt văn chương sâu sắc
chỉ muốn chia sẻ với bàng dân
những cảm nghĩ chuyện đời góp nhặt

 

 

 

cánh đồng nhiếp ảnh ai nằm
khỏa thân muốn lại hỏi thăm nghĩ gì
lúc vào bố cục chụp ghi
nắng da ống kính thần kỳ nghệ nhân

 

 

Nửa Mảnh Trăng

 

đêm nay trăng chỉ còn nửa mảnh
em chỉ còn dư ảnh trong tôi
giường đơn tôi đắp chăn đọc truyện
buồn tha hương bất giác ngậm ngùi

 

 

Miền Cao

 

thiên nhiên cho cái gì ăn được
gái sơn cước bỏ hết vào gùi
trai kinh mối tình nào cũng nhặt
bỏ vào thơ quên chuyện về xuôi

 

 

Người Đâu

 

đêm trăng kiều ôm đàn ngồi hát
phòng ngát mùi hương lan tửu bình
bầu rượu năm xưa còn nguyên đấy
nhưng biến đâu rồi những thúc sinh

 

 

Táo Rụng

 

nàng hát nhạc tình bên cửa sổ
với trái tim tha thiết ân cần
bên ngoài lắng nghe mấy trái táo
có đứa đê mê rụng xuống sân

 

 

Lầm Bến

 

gái liếm môi màu rượu chát
cười lẳng nhìn sâu mắt nhà thơ
anh ơi nếu đời như sông nước
thì thuyền anh đã ghé lầm bờ

 

 

 

đêm đọc bài văn thẻ nữ quyền
tôi mơ mình áo mão trạng nguyên
gội đầu vợ xong ra lệnh gió
thổi nhẹ cho quan chải tóc huyền

 

 

Chẻ Giấc

 

đêm động phòng chẳng thay quần áo
chàng ngủ lăn bởi uống say mèm
sáng mơn trớn nàng cười thỏ thẻ
tiếng ngáy mình chẻ giấc ngủ em

 

 

Chuối Già

 

nương xoa mấy cũng mềm nhũn
cởi áo xiêm da trắng như ngà
lúc gỡ xu-chiêng bật cười nói
phải chuối đâu mà chín nẫu ra

 

 

Suối

 

sau ân ái nàng vào buồng tắm
chàng thốt nhiên bật dậy đi theo
nàng đỏ mặt đẩy chàng đóng cửa
áp tai chàng nghe nhỏ suối reo

 

 

Đọc Henry Miler

 

đọc truyện tiên sinh như uống rượu
say văn nặng sex cũng là say
tại hạ bỏ cơm quên bè bạn
đầu mê man váng vất cả ngày

 

 

Thiếu Nữ Và Sen

 

tranh vẽ bên đầm hoa sen quí
thiếu nữ ngồi cầm búp nâng niu
nhìn nàng mang váy đeo dải yếm
ai chẳng mơ làm gió liu riu

 

 

Nằm Trơ

 

đành thôi mang tiếng phụ tình
gần nguyên buổi sáng thấy mình nằm trơ
nhớ người quê cũ xác xơ
muốn thăm chẳng biết bao giờ về thăm

 

 

 

sang sông mà lòng em ở lại
nên tình ta nhạt nhẽo vợ chồng
em ơi em yêu người kia thế
sao em còn quyết định sang song

 

 

Mắt Nàng

 

trong nắng nàng nhìn ra sự sống
trong thiên nhiên lời ẩn dụ kinh
trong nữ trang tôn vinh giả dối
trong bạo lực tham vọng vô minh

 

 

 

vào giường ôm thơ ngủ
buổi sáng thức một mình
không một ý một chữ
trong bộ nhớ thần kinh

 

 

Đêm Về

 

em ngả đầu vai trong góc quán
nói lạnh cho em mượn áo choàng
xong bảo ban ngày nữ sinh đấy
lúc đêm về thì gái lại hoang

 

 

Bà Chủ Trọ

 

cái đêm hôm ấy đầy sao
ông khách ở trọ xin vào ngủ chung
nhét không kín cái cửa mùng
sáng ra muỗi đốt sưng cùng cái mông

 

 

Cái Nhớ Quan Họ

 

nhớ người em nhớ thiết tha
nhớ câu quan họ em ra chợ chờ
có người tơ kết vào tơ
không người tơ lẻ bơ vơ sợi tình

 

 

Sen

 

nằm bên em suốt buổi trưa
đưa tay sờ chỗ không mưa ướt nhèm
đẹp hồng như một đóa sen
khép chân em kẹp lời khen tôi vào

 

 

 

tiệm ăn em về quên áo
anh giữ giùm úp mặt tìm hương
áo em hôm sau anh đã trả
nhưng hơi người em vẫn còn vương

 

 

Đảo Chao

 

chưa ngồi tâm đã đảo chao
có em ngồi đó làm sao ngồi thiền
em cười làm bộ không tin
lúc anh khai mắt liếc nhìn trộm em

 

 

Cạo Đầu

 

giọt nước mắt em lăn trên má
tưởng như chứa cả thế gian sầu
sư ông bảo ý thơ như thế
có cạo đầu tóc cũng ra mau

 

 

 

nàng ngồi khuấy tách cà phê
chiều buông lòng muốn nửa về nửa không
ở thì sợ tối mưa giông
về thì chán gặp mặt chồng say sưa

 

Bắc Phong