Thơ Bắc Phong
Tên thật Kiều Duy Phong, sinh năm 1953 tại Bắc Việt, vào Nam
năm 1954. Đến Montréal Canada năm 1975.
Hiện làm việc và định cư tại Toronto Canada.
Tác phẩm đã xuất bản: Chính Ca, thơ, Đồng Tiến xuất bản 1986
1.Lục Bát
Đánh Cảm
cuộn nắm tóc rối với gừng
gói khăn chấm rượu xát lưng cho nàng
bờ lưng da trắng mịn màng
đánh càng ra gió lòng càng ngất ngây
Tâm Trà
rót cho mình một tách trà
nước trà sóng sánh như là động tâm
chùa xa vẳng tiếng chuông ngân
tâm trong trà cũng lắng dần theo chuông
Vì Em
vì em nhan sắc lạ thường
nên anh mọc lại thịt xương thơ tình
ngoài năm mươi mới thấy mình
thơ như trải lụa cung nghinh em vào
Trăng
ô em cứ méo lại tròn
hết là con gái lại con trăng rằm
trăng tròn từ thuở mười lăm
em tròn từ thuở anh nằm tương tư
Mây
trưa phone em bảo làm vườn
anh can nắng gắt coi chừng cháy da
em cười anh rúc ở nhà
sao không làm cụm mây qua che đầu
Trăng Hoa
khoan thai nữ chủ mời trà
uống xong khách tự trăng hoa ước nguyền
kiếp sau nếu có cơ duyên
anh xin làm chiếc gối thiền của em
Lúc Say
ai mà không biết anh yêu
anh đưa anh đón anh chiều chuộng em
đêm anh thấy lúc say mèm
tim anh em lấy dao đem ra bằm
Động Đất
ôi cơn động đất kinh hoàng
chôn vùi xác mấy chục ngàn nạn nhân
tôi trong tâm trí bần thần
thấy mình bới gạch tìm thân xác mình
Bão Lụt
bão đâu tàn khốc than ôi
trăm ngàn người chết thây trôi lềnh bềnh
xót xa tôi thấy rạch kênh
xác mình chết đuối lênh đênh tắp vào
Thở
chàng thưa hơn nửa kiếp người
tâm vô định tựa mây trôi dặm ngàn
tập trung hít thở nhẹ nhàng
sư kêu tự khắc tâm lang bạt về
Nghi
em mỉm miệng cười quay đi
ta về bỗng thấy hồ nghi chính mình
thơ vô tình hay hữu tình
cốc rượu vang sóng sánh hình bóng em
Ngỏ
xuân nàng mặc áo hoàng hoa
bước về theo bóng mưa sa giữa trời
ta bên hiên cửa ngỏ lời
mùa xuân năm trước ai người quên khăn
Lời Khai
thưa cùng tất cả trần gian
rằng tôi chới với hồng nhan mất rồi
chưa yêu gan ruột thảnh thơi
khi yêu đành chịu rối bời ruột gan
Thiền Hành
quán hơi thở với bước chân
bỏ sau phiền não của thân nghiệp này
ý thức cảnh vật quanh đây
mỗi bước chánh niệm Như Lai đồng hành
Hồng Nhan
bay ra từ cửa sổ tim
tiếng hát như một cánh chim bạt ngàn
nốt tình đọng phím thời gian
thơ cong giòng chữ vì nhan sắc người
Chim Việt
túa ra từ bụng trống đồng
trăm con chim lạc chim hồng vút bay
bay cao bay lướt dặm dài
bay chưa mỏi cánh đã hoài cố hương
Lời Chứng
thưa nghìn xưa với nghìn sau
trăng kia vô ý ngã vào mắt em
xin đừng vì tội cho đêm
bắt em móc mắt mà tìm lấy trăng
2. Ngủ Ngôn
Đêm Xanh
hãy gối đầu lên chữ
sẽ ngon giấc cô nương
kẻ làm thơ chiêu dụ
một nhan sắc lạ thường
thơ làm rao bán mộng
bút ray rứt tâm tình
trăng và thơ dan díu
đêm sương lạnh dòng kinh
xưa thương môi thương mắt
cô nương đi bặt tăm
yêu mà không kịp ngỏ
ngậm sầu hai chục năm
đêm xanh mùa trăng cũ
gặp nhau chỉ tình cờ
đánh tiếng chuông tư lự
thơ sầu nhuộm ý thơ
Cô Đơn
phố cũ bước tôi đi
đường quanh co ngõ hẹp
những số nhà thân quen
những mặt người mỏi mệt
đế mòn giầy lệt quệt
kéo buồn tôi lang thang
đường nối nhau không hết
tình theo nhau lỡ làng
ngồi bệt xuống hè vắng
nhớ khuôn mặt người thầy
tóc lòa xòa vầng trán
hồn lãng đãng như mây
bây giờ tôi tiêu sơ
sống cùng văn minh trắng
với chữ nghĩa bơ phờ
quê hương tình nghĩa nặng
chạnh thèm ngày gác cũ
tay sờ sườn ngực em
cụm hoa vàng khúc khích
những tiếng cười hồn nhiên
Quỳnh
khen đóa hoa quỳnh kia
nở làm sao đẹp lạ
giống bàn tay phật xòe
bơi ra thuyền bát nhã
Vấn Đáp
chàng hỏi trong vạn quyển
bộ kinh nào thâm sâu
sư bảo đời tỉnh thức
chính là kinh nhiệm mầu
Tự Vấn
sống lặng lẽ bóng hình
phòng bừa bãi kinh sách
thơ thiền với thơ tình
cùng con trăng biện bạch
qua rồi thời phiêu lãng
sống bình thường tầm thường
dù điềm đạm phong cách
buồn nhức thịt buốt xương
mấy chục năm tha hương
nhớ xót xa quê cũ
đôi lúc cần văn chương
làm hành trang lữ thứ
đã biết mình an phận
với kinh phật nhiệm màu
vẫn thấy buồn tự vấn
làm gì nửa đời sau
Sư Ông
đụng vào chuông thấy cứng
đẩy xô chuông thấy vững
sư ông giống chuông đồng
pháp giảng vọng từ âm
Nhìn Riêng
anh thương thì anh nhìn
bằng một rung động riêng
bởi trăm nghìn con gái
anh chỉ nhìn thấy em
Loay Hoay
loay hoay cũng hết ngày
một ngày qua mau quá
đời người nhẹ như mây
đời người phai như lá
loay hoay cũng hết đời
một đời qua vội vã
ai đến đi buồn vui
ai quen rồi bỗng lạ
loay hoay tìm kiếm mình
giữa giòng người trên phố
loay hoay tìm kiếm em
trong tình yêu nỗi nhớ
loay hoay với hạnh phúc
loay hoay với khổ đau
tình gần tình xa cách
có nhau rồi mất nhau
loay hoay tôi bật cười
mình loay hoay mãi thế
sao không tĩnh lặng ngồi
nghe từng hơi thở nhẹ
loay hoay tôi loay hoay
hỏi mình sao loay hoay
mong em bình yên nhé
trong cõi vô thường này
Hạnh Ngộ
hai chục năm mới gặp
em đẹp như thuở nào
anh rót mời em rượu
mừng như bạn tâm giao
xưa thơ anh đề bạt
em nhan sắc đông phương
đêm cuối năm hạnh ngộ
anh trầm tư vô thường
em vào thơ thanh lịch
như vầng trăng quê nhà
anh định tâm quán chiếu
thơ và người phôi pha
xin giữ nhau tâm ý
dẫu đời hai nhánh sông
anh làm thơ hoan hỉ
đầu vang chuông đại hồng
Chùa
phật biểu tượng toàn giác
hoa thoát hương vô thường
nến thắp sáng trí tuệ
nhang tỏa pháp mười phương
mõ kêu chuyên tu tập
chuông đánh thức mê lầm
sư gieo hạnh bồ tát
kinh khai mở phật tâm
Tăng Thân
một bọn ngồi xếp bằng
tập trung từng hơi thở
mục đích để tĩnh tâm
trong hiện tại an trú
trầm vang một tiếng chuông
ngân vào tâm tỉnh thức
nghe chuông thành kính lòng
chắp tay sen trước ngực
nghe pháp bụm miệng cười
thiếu nữ hồn nhiên thật
không ai nói một lời
chàng bỗng vui rào rạt
hỏi ai không khổ đau
trong tăng thân thiền tập
nhớ nàng nhớ xôn xao
vì nợ tình còn mắc
3.Bảy Chữ
Uống Trà
rót chén trà khuya sủi bọt tăm
thú vui đọc sách vỡ ra thầm
cảm ý sâu xa thơ bằng hữu
gợi hứng văn chương muốn họa vần
giấy bút mới tuôn đôi giòng mực
lòng đã mơ hồ những bâng khuâng
bởi nhớ mấy lời sư bác dậy
vướng vòng chữ nghĩa tổn hao tâm
Lan Quí
em nhan sắc lạ lùng diễm ảo
mang nét buồn cố quận xa xưa
bọn áo lục gọi em lan quí
chỉ mọc đêm rằm giữa trang thơ
Bị Mắng
kẻ nọ than trồng lan xui xẻo
săn sóc hoa hoa vẫn hèo tàn
thầy mắng nhẹ phàm phu tục tử
không quí người sao biết quí lan
Ăn Phở
tô phở bốc khói thơm ngào ngạt
thêm giá rau húng quế ngò gai
thịt tái chín nạm gầu gân sách
nước lèo trong sợi bánh phở dài
xin chị múc cho thêm nước béo
thêm ớt chua ngâm với dấm hành
đúng điệu phải vừa ăn vừa húp
ông bác cười tay vắt thêm chanh
phở là món quốc hồn quốc túy
anh rể kêu suy nghiệm đúng không
muốn thêm gì phở dung dưỡng hết
phở tượng trưng văn hóa hòa đồng
chàng không đáp húp ăn xì xụp
bao nhiêu năm cát bụi mê lầm
cứ ăn phở là như thấy lại
gốc gác mình chân chất Việt Nam
Sáng Chủ Nhật
thức giấc sáng nằm nghe quạnh vắng
cửa sổ nhìn ra nắng chan hòa
duỗi chân người vặn vươn vai dậy
đầu chẳng nhớ gì mộng đêm qua
đánh răng rửa mặt thay quần áo
đun nước pha mình ly cà phê
lòng thoáng trầm tư về cố xứ
bao năm đi bằn bặt không về
phone mẹ mẹ già than chân yếu
bạn mẹ lá thu rụng hết rồi
chỉ biết thương khuyên đừng lo nghĩ
quây quần con cháu được là vui
e-mail bạn cũ thân tình nhắn
có dịp về chơi nhớ ghé thăm
bằng hữu văn chương thời phiêu lãng
ngày tháng nào rượu rót xa xăm
đọc thơ bạn gửi trên trang web
chữ chọn vần gieo ngắt lạ lùng
sâu sắc ý từ câu lục bát
ly khách sầu chia một nỗi chung
mở mp3 nghe em hát
tình giấc chiêm bao một thủơ xuân
nhớ em tóc xõa trên khuôn nhạc
không nợ duyên yêu vẫn ân cần
Kẻ Trộm
ngươi hãy cứ ra hồ gánh nước
có gặp trăng nhớ múc luôn về
nếu si tình hãy mài thành lược
đêm gặp nàng chải hộ tóc mê
ngươi hãy cứ thả hồn theo bướm
vào sân chùa trộm đóa tường vi
nếu có bị sư ông bắt gặp
thì chớ khai bởi đứa nhu mì
Có Lúc
có lúc spring roll ngồi lặng lẽ
thèm có em chia bữa cơm chung
gọi món gỏi xoài em ưa thích
nhìn em ăn thú vị vô cùng
nói chuyện bình thường mưa hay nắng
chuyện xứ người đời sống quẩn quanh
ánh mắt nụ cười em quyến rũ
lúc chia tay lưu luyến không đành
có lúc trời mưa anh buồn lạ
lênh đênh giòng nhạc trịnh công sơn
thèm vạt áo dài em tha thướt
úp mặt vào tìm lại quê hương
quê hương mịt mù trong trí tưởng
mệt mỏi từ lâu bước lữ hành
nhìn mưa thầm thì anh bất chợt
thấy cần em như khoảng trời xanh
Bệnh Cảm
giải cảm trùm chăn xông nước nóng
hơi bốc mênh mang mùi xả nồng
mồ hôi một chốc ra như tắm
thấy nhẹ người và nhẹ mũi thông
xong rót cho mình ly cam vắt
uống ngập ngừng viên thuốc trụ sinh
gõ máy tính làm thơ khai bệnh
nửa cúm người như nửa thất tình
nhớ cô nương nụ cười ánh mắt
nhớ thiết tha tha thiết lặng thầm
chẳng biết làm sao nguôi nỗi nhớ
lúc hồng nhan khuấy động thân tâm
lệch kệch bài thơ đăng trên blog
tỏ lòng chân thật với cô nương
trong nỗi buồn quanh tự an ủi
chút tình yêu vốn dĩ vô thường
Phân Trần
con trăng không chồng mà có chửa
mới bơ vơ đến trú cửa chùa
phật tử bình tâm suy xét lại
đừng nghi ngờ mà tội nghiệp sư
Giòng Nhạc
cuốn giòng nhạc làm khăn quàng cổ
túi áo manteau cất nụ cười
mốt mai rách mộng về ngang phố
biết ai còn tiếng hát tinh khôi
Bắc Phong