Thơ 
CAO THOẠI CHÂU

Cao Thoại Châu , tên thật Cao Đình Vưu, sinh năm 1939 tại Giao Thủy Nam Định. Vào Nam năm 1954. Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm Sài Gòn. Khởi viết năm 1963 trên các tạp chí Văn, Nghệ Thuật, Khởi Hành, Văn Học, Thái Độ...
Hành nghề dạy học tại Tân An. Hiện đã nghỉ hưu tại Long An
Tác phẩm đã xuất bản: Bản Thảo Một Đời Thơ (1991).
Những bài dưới đây được gởi từ chính tác giả:

 
EM LÀ NGƯỜI PHIÊN DỊCH CỦA ĐỜI TÔI

Chiều lên xanh những nốt dương cầm
Sóng sánh trong mắt người yêu dấu
Vời vợi xa hồn tôi không bến đậu
Chỉ thấy nặng lòng vời vợi nhớ thương em

Tôi đang nghe giữa cuộc đời buồn
Tiếng em thấm vào hồn tôi thơm thảo
Giai điệu ấy làm sao tôi hiểu
Khi không lời phiên dịch của riêng em

Đêm nằm nghe chớp bể mưa nguồn
Ánh chớp giật mưa rừng bão biển
Lòng tôi đấy khi không nổi sóng
Giữa bốn bề đá dựng chênh vênh

Tôi đi chưa hết tháng năm buồn
Mưa và nắng ở hai đầu tít tắp
Tình em cho nồng nàn như nước mắt
Và ngậm ngùi day dứt nợ đời nhau

Đêm nằm nghe cơn gió qua cầu
Tôi mơ thấy mênh mông những nước
Tiếng róc rách không sao ngủ được
Khi thiếu lời phiên dịch của riêng em.


ĐÊM NGỦ BỤI Ở NHÀ THỜ ĐỨC BÀ

Bốn mươi năm tôi trở về đây
Đứa bé ngày xưa ngủ dưới chân Người
Maria, trái tim Người còn đọng lại
Một thời thơ dại của riêng tôi

Đứa bé qua đêm với bầy se sẻ
Bầy chim không ngủ sớm bao giờ
Thao thức từ đầu hôm tới sáng
Vỗ hoài không thấy một cơn mơ

Đứa bé nằm trên tờ báo cũ
Như nằm trên tấm thảm bay xa
Ngày lang thang đêm xuống không nhà
Sự sống tự nhiên thành phép lạ

Từng ấy năm kẻ ở xa về
Ngủ bụi trong căn nhà Đức Mẹ
Vòm mái cuốn cong như vòng nghiệt ngã
Thuở xưa buồn tôi tự dắt tôi đi

Lại thức sớm theo người đi lễ sớm
Ngọn đèn nhà Chúa thật cô đơn
Nhớ da diết tiếng xe thổ mộ
Đêm đã buồn lóc cóc lại buồn hơn

Từng ấy năm chớp bể mưa nguồn
Cuốn theo tiếng ngựa thồ mất hút
Tôi trở về đây đầu đã bạc
Sự yên bình đừng hỏi có hay không


ẤM LỬA QUÊ NHÀ

Sương trắng quê người năm cùng tháng tận
Ngày lang thang đêm xuống cực vô ngần
Trái tim thắp lên thành ánh sáng
Ngày làm mặt trời đêm xuống giả con trăng

Đường phố ơi chiều nay hoa tuyết
Rợp trời bay tê cóng bước xa nhà
Có cơn đau xé từng khúc ruột
Ai hiểu lòng thương tưởng đứa con xa

Đất đâu phải nơi nào cũng thế
Gió đồng thơm khác gió kinh thành
Đêm đêm về cầu thang gác trọ
Kẻ xa nhà cháy khát nước sông trong

Từng ấy năm ngậm ngải tìm trầm
Và bao đêm nghe rùa kêu đá nổi
Trăm giây phút ngoái đầu trở lại
Thương vô cùng sợi khói quê hương

Từng phút từng giây dài ra đằng đẵng
Ta đi tìm không thấy cả trong mơ
Trong khổ tận thành đứa con bé bỏng
Được hân hoan úp mặt xuống quê nhà

Là đất trời hóa thành da thịt
Là hương trong da diết tấm thân người
Là những phút những giây dài nhất
Ngày vô cùng hạnh phúc đứa con rơi.


ĐÊM TIỀN GIANG

Mỹ Tho vừa tròn hai mươi năm
Đi hết đường quay trở lại
Theo tiếng còi đêm vào sâu trong cõi khuya
Trái tim nào đây còn ánh lửa

Gặp lại mình gốc xưa bờ đá cũ
Cây đổ xuống rồi, bóng đứng nhớ thương cây
Con sông quanh năm chỉ thấy nước đầy
Chở ra biển nỗi buồn đại lục

Mỹ Tho, về trong đêm mưa bay
Bờ sông cũ ngồi ăn con cá lóc
Cọng rau thơm nồng trong đêm bát ngát
Đêm vô cùng, đêm rất thực là đêm

Ly nếp tan dần và đèn phụt tắt
Cây dừa đổ ngược bóng trên sông
Tôi đổ vào tôi bóng hiu hắt
Cuộc đời hiu hắt đổ trong tôi

Không nhớ đường ra khỏi cơn say
Ghé vào chợ nằm dài trên thớt thịt
Chợt bốn vó con ngựa hồng khép nép
Sợ bị băm thành nhiều khúc đêm nay


MẶN LÒNG VỚI BIỂN

Tà áo lục em đan màu lá rối
Trời tương tư không đợi đất xoay vần
Biết phù sinh sao em còn khóc
So làm gì bạc thếch áo phong sương.

Đang khi nghe sóng vỗ trong lòng
Kẻ thất chí nằm phơi trên cát
Thẩn thơ đếm cát bao nhiêu hạt
Như biển đầy bao nhiêu hạt, bao nhiêu.

Và đang nghe biển hẹn trong chiều
Gió cũng hẹn cho thêm vị mặn
Đôi tình nhân uống đời nhau trước biển
Môi nồng lấp lánh đại dương đêm.

Tôi về đây áo vũ cơ hàn
Trả son phấn cho đời kép hát
Trả ngôi vua, giã từ lục lâm trấn lột
Trả đoạn trường trả hết vinh hoa

Hết lưu vong giả sử tôi về
Em có mặn kẻ hành nhân kiêu bạc
Thanh kiếm cụt, vai sờn áo rách
Nửa đời cười theo ý của người ta.


LỠ CÓ XA ĐỒNG BẰNG

Cũng đành bứt sợi dây câu
Ra đi để lại một châu thổ buồn

Chân bước không nhấc hồn lên được
Ly rượu đầy không thể nhắp trên môi
Lửa và nếp đã làm nên rượu
Em làm nên tôi ngơ ngác giữa trang đời

Ai nào muốn chôn chân một chỗ
Cổ thụ già rồi mục mất mà thôi
Thì xin chọn làm cây cột điện
Ai quan tâm đứng đấy giữa ban ngày

Một lần xa chắc đâu là xa tạm
Chập choạng ánh đèn buông lưới ra khơi
Trong một mẻ có khi nhiều tôm cá
Biết đâu chừng lưới được cả hồn tôi

Tôi sẽ về như cá nằm trên thớt
Mùa này ruộng lúa cũng đang hong
Dưới chân rạ hằn sâu đôi vết nứt
Nhớ mài cho sắc lưỡi dao em

Xa sẽ nhớ dãy thềm rơi những nắng
Cỏ bình nguyên xanh mượt chân đê
Thương và xa, số phần tôi như thế
Đừng ai tin lời hẹn sẽ quay về.


QUÁN CỦA NGƯỜI TÊN V.

Đường sinh tử một vòng chưa khép
Tạt vào đây quán trọ đời em
Rót cho tôi chai nào cay đắng nhất
Hồn tôi là một chiếc ly không

Mái quán em tường xiêu giấy lợp
Hào phóng đời cho mượn ánh đèn
Tôi sẽ thắp giùm em thêm chút nữa
Dẫu chỉ là đom đóm trong đêm

Bàn ghế nhựa làm sao rơi loảng xoảng
Rừng ở đâu cho phá đá cưa cây
Em chỉ cho mượn tạm chiếc ly này
Không cho đập lấy gì phóng đãng

Chủ quán ơi, hôm nay ngày tháng mấy
Nhân loại trừ tôi còn lại được bao người
Mái quán em thành trời cao vời vợi
Để cái nền làm vỡ chiếc ly rơi

Trăm cơn sầu đang đổi cơn say
Tôi đốt quán, em đừng buồn tôi nhé
Mở giùm tôi chai nào cay đắng nữa
Ly vỡ rồi cứ đổ xuống thân tôi


LĂN TRẦM NỖI NHỚ

Tôi nhớ người cho hết mùa đông
Mùa của loài chim đi trốn tuyết
Không thấy lạnh vì cơn gió bấc
Mà tê lòng vì cái rét bên trong

Hết mùa đông tôi ngồi tôi đợi
Loài chim về trả lại phương Nam
Một chút ấm trên cành sai trái
Nặng bằng nỗi nhớ của tôi không

Tôi nhớ người và tôi hiểu mùa đông
Của xa cách không có kỳ có hạn
Và bởi thế tôi thành lúng túng
Cả tâm hồn, ê ẩm cả tay chân

Nhớ thương người sông nước trẻ thêm hơn
Không vội vã tìm đường ra biển
Qua mỗi bến nhận thêm lời hò hẹn
Cảm lòng đời sóng gợn lăn tăn

Tôi vẫn biết, giả như người cũng biết
Mùa xuân không đoàn tụ thực bao giờ
Mưa rắc bụi cũng đủ làm cho ướt
Cuộc tình nuôi bằng nỗi nhớ thương xa


GIẢNG THƠ NGUYỄN TRÃI

Nhi nữ theo chồng, kẻ sĩ vô bưng
Cây vẫn lớn chậm rì, cây chẳng biết
Những tay thợ tài hoa nhất nước
Chưa xẻ cây lấy gỗ dựng ngai vàng

Nhà Lê vào đời với một thanh gươm
Chất thép sáng ở trong đầu kẻ sĩ
Những con đường đi vào lịch sử
Có bao giờ chấp nhận lối đi cong

Đất nước cưu mang trăm ngọn bút thần
Chất thép sáng ngời hơn chất thép
Tự bên này qua bên kia trang sách
Biết bao lần ngựa nản chân bon

Và đôi mắt ngàn năm đẹp thế
Đôi mắt đưa đường ba họ ra đi
Giây phút rũ bụi đường lịch sử
Kẻ sĩ rơi đầu đau những trang thơ

Đời vẫn nghe tiếng hồn vang động
Tiếng thơ buồn vọng giữa canh khuya
Nghiệp lớn sá gì trăm trang sách mỏng
Tiếng lòng ai dễ chạm văn bia

Và Nguyễn Trãi thôi làm Nguyễn Trãi
Đất thương người đất hóa thịt xương
Để đời cha tiếp xuống đời con
Cứ như thế dịch Ức Trai thi tập


PHÊN LIẾP QUÊ NGƯỜI

Bạn xa quê làm "Biệt Huế hành"
Người khác xứ, ta đọc vào rất thấm
Trời đang hạ nghe lòng trở lạnh
Nắng quê người gai ốc nổi căm căm

Ta có lần tắm nước sông Hương
Lang thang qua mấy nhịp Tràng Tiền
Huế chỉ có thơ không có rượu
Nên ta buồn từ đấy bỏ đi luôn

Phút yếu lòng nghe lời ta dụ dỗ
Bỏ hoàng thành cô gái Huế xuôi Nam
Mấy mươi năm chớ hề quên trái vả
Cây ta trồng gai góc quả sầu riêng

Ta cám ơn cái nóng Sài Gòn
Nuôi nỗi nhớ thương quê mùa rét dữ
Cha mẹ hiền sinh con nghịch tử
Mượn phố phường làm chỗ dung thân

Con gái Sài Gòn bén nhọn như kim
Tờ giấy bạc thản nhiên xé thành hai nửa
Cho ăn thiếu còn khom lưng làm ghế
Bắt ta leo tường vô rạp coi phim.

Sài Gòn thương nhau như tích với tuồng
Đường phố rộng sao bằng sân khấu
Son phấn lạt đào thương ca rất đậu
Mặc đoạn trường mặc cả vinh hoa

Tuồng chưa xong tóc đã bạc rồi
Tạ trời đất tay ta vẫn trắng
Cô gái Huế - nhà -ta không nguôi phẫn hận
Dĩa dầu đầy chế mãi sợ đêm vơi

Thì của Huế lại trả về cho Huế
Ta trả ta về đường phố năm xưa
Quán cháo trắng mẹ nuôi giờ không thấy nữa
Lạc về đâu hơi ấm liếp phên nhà


NHẬT KÝ LÂU LÂU MỚI VIẾT

Buổi sáng đi ra buổi tối quay về
Lên rất sớm đóng vai người đưa tiễn
Mặt trời giống như người cần mẫn
Đợi ta về trao lại bóng đêm khuya

Bình thản diễn ra không sai hẹn bao giờ
Khô ráo đã đành, cả những khi mưa
Những thứ có chi cần quan tâm tới 
Đông lại về cây cối đứng ngu ngơ

Đi tới lúc chân tay đầy vết xước
Tờ lịch chỉ còn là chiếc bìa không
Căn phòng mở ra một thoáng trong gương
Tự hỏi đã hành mình quá sức ?

Đêm đêm về ta sắp đặt cơn mơ
Rền trống trận cờ bay ngựa hí
Bốn phương trời bừng lên ánh lửa
Ta một mình đứng giữa tiếng quân reo

Như chiếc xe thổ mộ dưới chân đèo
Chỉ còn lại có một người xà ích 
Con ngựa , những âm thanh lóc cóc
Trăng thượng huyền và bóng của anh ta


Đêm thì buồn như chuyến tàu xa
Bỏ lại rừng khuya dăm tiếng còi rét mướt
Chợt thấy bóng của mình trên vách
Mà bùi ngùi thực sự thấy thương ta

Tân An 2-2008


RẠNG ĐÔNG MỘT NGÀY VÔ ĐỊNH

Trên con đường buổi sáng tôi qua
Dăm chiếc quán cà phê mới hé
Củi tí tách văng ra từng ánh lửa
Khói nước bay trên nắp ấm la đà

Trên con đường tôi mới đi qua
Tiếng chổi sớm đang khua loạt xoạt
Người phu quét đường thản nhiên nhìn vị khách
Lóe lên không khác một âm thừa

Rạng đông thường lắm cuộc đi xa
Lạnh lắm cho những người đưa tiễn
Kẻ vô gia cư ra đường thật sớm
Chờ trăm hiu quạnh ở xa về

Tiếng nước reo ánh lửa bập bùng
Người chủ quán xõa tóc ngồi vô cảm
Và tàn cây thản nhiên rơi xuống
Những lá vàng và cả lá xanh non.

Chiếc xe đò như bị đuổi sau lưng
Chỉ vỏn vẹn có một người tài xế
Gió thản nhiên rít qua hàng ghế
Thản nhiên hồn bung hết cửa bao quanh

Trên con đường nhân loại đi qua
Thản nhiên ghé một ngày vô định
Thản nhiên nhận một người như hắn: 
Khói nước bay trên nắp ấm la đà.


NGƯỜI Ở ĐÂU LÚC CUỐI NĂM NÀY 

Tôi nhớ người vào lúc cuối năm
Gây gây một chút lạnh âm thầm
Những vỉa hè thốt nhiên cùng dậy muộn
Sau giấc ngủ dài như rộng thêm hơn

Tôi vẫn đi qua khá nhiều thảng thốt
Như đi qua vết lủng trên đường
Là lúc ấy biết bao dằn xóc
Cả bên ngoài, dằn xóc cả bên trong

Nhớ nhung ơi, cũng cần địa chỉ
Bao lâu tôi vẫn bặt tin người
Giữa sóng gió cánh buồm như bị rách
Biển thế nào tôi vẫn ra khơi

Và sáng nay gió nhiều hơn mọi bữa
Cuối năm rồi tôi lại thấy cô đơn
Thấy lác đác dăm căn nhà đóng cửa
Giữa dòng cuồn cuộn của thời gian 

Người ở đâu, hoa đã về rồi
Khắp phố sá bừng lên rực rỡ
Những hương ấy và người ơi sắc ấy
Làm lẻ một người, lẻ một người thôi !

Thêm một tết, lại thêm tờ lịch
Đêm giao thừa điện thoại vẫn không reo
Hồn tôi hóa vô tri vô giác
Im lìm tan tác biết bao nhiêu

Cuối năm rồi, ở tận nơi đâu
Giọng nói ấy vẫn trong như nước lọc
Tự hỏi cuối năm trời và đất
Sao cứ đành biền biệt cách xa nhau

1-11-06


ĐỂ NHỚ LÚC TRÂM XA

Hình như tôi vừa tiễn một người
Có điều gì mất đi trong tôi
Lúc qua đèo tôi nhủ mình như thế
Lệ có bào mòn núi cũng không nguôi

Mấy giờ trưa nay người lên phi cơ
Người mặc áo hoa lần đầu gặp gỡ
Hay áo hồng như chiều hôm qua
Một buổi chiều mây đùn trắng xóa
Cho tôi già trong một cõi vô tư

Tôi tiễn người để biết kẻ đi xa
Đã mang theo hồn người ở lại
Sao người không đi bằng sân ga
Có ánh đèn cho mắt tôi vàng úa
Đời buồn tênh sao người không đi ngựa
Cho tôi nghe lóc cóc trên đường

Tôi không muốn người dùng phi cơ
Bởi đôi mắt làm sao ngó thấy
Tôi không muốn người dùng phi cơ
Tình chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy

Có thật người đã đi chiều nay
Hay tiễn đưa chỉ là ảo tưởng
Hay chính tôi, tôi vừa khởi hành
Vào trăm cõi nhớ nhung vô tận

(Yêu có phải suốt đời níu giữ
Một điều gì không có trong tay
Yêu có phải là cần thay thế
Những cơn buồn vô cớ trong tôi)

Chuyện người đi đã là có thật
Thôi cũng đành to nhỏ với hư không
Tôi là núi sao người bỏ núi
Tôi là thuyền sao người không qua sông

Tôi là cầu sao người không qua thử
Cho tôi nhìn bóng nước rung rinh
Cho tôi nhìn tôi hốc hác điêu tàn
Cho tôi khóc và nghe tiếng khóc

Có người đi sao chiều không mưa
Có người đi sao chiều không nắng
Rất lãng mạn sao tôi không buồn
Mà chỉ thấy lòng mình khoảng lặng

Thôi hãy đi cho thật bình an
Và cô đơn suốt cuộc hành trình
Sá gì tôi cành cây nhớ gió
Hắt hiu buồn trên đỉnh chênh vênh

Người đi rồi tôi như mặt bàn
Ngón tay nào vu vơ trên đó
Người đi rồi tôi như chiếc gương
Thỏi son nào tô môi trong đó
Người đi rồi tôi như chiếc xe
Không hành khách ngủ vùi trên bến
Và người đi tôi thành nỗi buồn
Không cách gì làm tăng thêm nữa

Người đi rồi tôi còn một mình
Làm nhà tu trong căn nhà trống
Ai sẽ tắt giùm tôi ánh điện
Cho tôi nhìn thật rõ đời tôi
Đời của tôi nhiều khi buồn muốn khóc


LÊNH ĐÊNH VÀO BẾN ĐẬU

Tiếng gà vừa gáy báo rạng đông
Lại có thêm một ngày thao thức
Bản tin tôi báo cơn áp thấp
Quặn lòng đau từ đáy đại dương

Nghe bản tin thảng thốt giật mình
Bởi thuyền tôi không neo trong vịnh
Thuyền tôi đang lênh đênh trên biển
Trong vùng tâm bão của đời em

Thuyền mỏng dính mà tôi tham chở nặng
Cả tình tôi về bến dâng em
Và hồn tôi đủ vị vui buồn
Những nghịch lý, được thua, mất mát

Tôi đang nghe tim mình co thắt
Giữa gió gào và sóng quật thuyền tôi
Tôi đang tin, có thể là đoan chắc
Phải về neo trong trái tim người

Thuyền tôi về trong buổi sớm mai
Những con ốc, những con sò làm chứng
Cát ven biển nằm im tự đếm
Thuyền tôi về chở nặng bao nhiêu

Bao nhiêu hân hoan và bấy ưu phiền
Trong cơn bão thuyền tôi vớt được
Linh hồn tôi khi về sũng nước
Xin nằm hong trên cát vịnh hồn em.


LÒNG TA KHẤP KHỂNH 
CŨNG NHƯ GHỀNH

Để một chút lòng anh thì vẫn thế
Chiều nay không biết hết hay còn
Trong vô vọng anh đọc thơ người khác
Thấy nặng lòng, thật sự có đau hơn

Có phút giây nào được quyền tự hỏi
Thì ra anh rụng hết anh rồi
Thì ra nắng không còn gì nữa cả
Lòng rơi rồi, cần thiết nữa chi rơi

Đừng nói với anh nơi bình yên nào khác
Bình yên là bề giả nỗi đau riêng
Có một người vừa đi qua dáng buồn như khóc
Thả trôi chiều lửng, tóc như bay

Lại xòe ra tự nguyện ngắm bàn tay
Ẩn hiện những đường vân ảo mộng
Nghe xối xả cơn mưa rừng ập xuống
Xóa lòng ta khấp khểnh cũng như ghềnh.

Anh ngồi, chiều vây bủa xung quanh
Khó chịu lời ai nhão nhè như đất ướt
Có thể nhiều lần nên quên hết
Bắt đầu quên - tuần tự - bắt đầu quên

Cuối cùng anh tự bước vào đêm
Chập choạng cơn say, đúng rồi, chập choạng.


ĐỢI BIỂN

Em nghe buồn trên ngọn sầu đông
Hiu hắt bốn mùa tuyết trắng
Người thủy thủ sau ngày đi biển
Đang trên đường tìm kiếm vầng trăng

Và em ơi, chỉ thấy gió trên đường
Đâu phải nước mà rửa trôi vô vọng
Tôi đứng vùi chân trong cát nóng
Đợi cơn triều buông thả nỗi hân hoan

Bãi chơ vơ bởi cơn triều đã rút
Tôi một mình giữa ốc và ốc
Sự hân hoan cùng cực bình yên
Đốm lửa hoang bùng thổi sáng lên dần

Xin một lần đóng giả vai em
Tự thu xếp nỗi sầu vô hạn
Có thể tôi đã tan thành sóng
Giữa vô cùng lên tiếng gọi, em ơi!


ĐÊM MƠ TRÊN SÔNG VÀM CỎ

Cho tôi xin em nửa cơn buồn
Nắng đang tắt ngoài kia em có thấy
Cuộc sống đi không bắt đầu trở lại
Nửa vui buồn ta có thể chia chung

Lẽ thông thường bạc phận hồng nhan
Lúc yếu lòng tôi cũng tin như thế
Mắt hạt dẻ đầy thơ thiếu nữ
Mời em lên thuyền tôi chở qua sông

Trên thuyền tôi em có nghe không
Tiếng đời vỗ đục trong róc rách
Em có thấy ngọn đèn chài trên nước
Thả lưới đi tìm những kiếp lưu vong

Trăng đêm nay đâu phải trăng Tiền Đường
Lẽ giản dị đây là sông Vàm Cỏ
Đời còn thiếu của em nhiều món nợ
Tiếng thơ buồn tôi thả trôi sông

Mái tóc dài thôi em cứ buông
May ngăn được cơn sầu vũ trụ
Tôi sẽ thắp thơ tôi ngàn ánh lửa
Đêm yên bình nghe sóng vỗ ru em


CHIỀU TIỄN BIỆT

Chiều đạp xe ra bờ sông
Em có thấy trong dòng nước chảy
Chỉ một đám mây con
Không đủ cho bóng mát

Tôi đã gieo mà không gặt
Mùa này vàng rụm nắng ban mai
Mỗi con sông có một phần ưa chảy
Cây bên bờ chết lặng chẳng về xuôi

Tôi đưa tôi ở bến sông này
Cây loay hoay đôi bờ nước rút
Những bãi bùn non phơi
Bóng nhẫy buổi trưa hè nắng gắt

Tôi chờ tôi ở bến sông này
Kè đá trầm ngâm không muốn nói
Con đò đang ngủ gục
Ốc bu đầy quanh phế tích thời gian

Như lòng tôi
Chờ em mà không đợi
Đám lục bình
Mang những chùm hoa tím về xuôi.


NHỚ BẠN CHIỀU CUỐI NĂM

Năm hết rồi, hết tri âm ơi
Bao nhiêu tờ lịch bấy nhiêu ngày
Giấy mực vô tri mà nhạy cảm
Hiểu lòng ta khốn quẫn khôn nguôi

Nửa ta buồn một nửa ta vui
Đời vẫn thế buồn vui lẫn lộn
Trong cõi vô biên gửi nhớ cho người
Đời tan tác ta gom từng mảnh vụn

Tri âm ơi người rất thông minh
Đôi mắt ấy giấu ta điều chi thế
Dành sẵn cho ta vài bông huệ
Ngày ta về với nghĩa trang xanh

Tri âm ơi trong cõi yên bình
Người khuấy động hồn ta một thuở
Lùa vào tim ta cơn rét dữ
Tê cả lòng giữa buổi tàn đông

Tri âm ơi còn chiếc ly không
Ta một thân không người đối ẩm
Bắt chước giang hồ nghiêng bình mà uống
Dốc cạn hồn ta chiều cuối năm

Năm hết rồi ta lại nhớ tri âm
Mấy ai hiểu lòng ta quặn thắt
Chiều nhiệt đới tìm đâu ra gió bấc
Đủ đương đầu với cái lạnh bên trong?


ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY

Đêm buồn ghé bến Cô Tô
Nghe hồn ma cũ đọc thơ Tản Đà
Người từ trong mộng bước ra
Hạc vàng vỗ cánh như là vẫn say
Đường thi từ buổi vắng người
Lầu không bãi vắng đêm dài tạnh không
Trời cao đất rộng vô cùng
Thương người đến chết vẫn không có nhà

Năm xưa Tây tiến trập trùng
Năm nay rừng núi một mình anh đi
Nhà thơ ra chốn biên thùy
Ông già lặng lẽ đi về đất sâu
Nhớ người đỉnh núi gió reo
Chiều xanh thăm thẳm trên đèo hư không
Gầm lên, sông Mã gầm lên
Ai đi về đất mà không độc hành


HUYỀN THOẠI

1.Chử và Dung
Chữ ở truồng dưới gót Tiên Dung
Huyền thoại lớn về người thiếu nữ
Nửa manh khố tặng cha về dưới mộ
Chàng một mình lấy cát che thân

Cảm lòng chàng Dung trở thành Dung
Rừng trút lá cho người lõa thể
Những lòng sông lòng biển lòng hoa
Lòng thuyền phiêu bạt bãi sông xa
Những hương thơm trăm miền đoàn tụ

Thuở ấy loài người chưa biết vỗ tay
Tình yêu cũng không cần đến vải
Tình yêu chỉ cần một bàn tay
Đưa nhau đến bến bờ vô vọng

2.Lan Anh
Cháu Lan Anh mai này tới lớp
Huyền thoại người vẫn đẹp như tranh
Thân thể người ta có bốn phần
Đầu, mình, chân tay và hạnh phúc
Đời rất vui và lũ trẻ sơ sinh
Khóc vì sợ mất quyền làm người trung thực

3.Thanh Lan
Đêm rất buồn nghe tiếng Thanh Lan
Tiếng écho trên giảng đường đại học
Đêm vẫn xanh thơm nồng tiếng hát
Dù cổng trường đã khép sau lưng

Trái táo thơm người đã ăn rồi
Còn lại trên môi nốt ruồi hệ lụy
Để đêm đêm bóng người ca sĩ
Vẫn đổ dài trên bóng tối mênh mông

4.Khất thực
Người mặc áo vàng đi khất thực
Chia khổ đau với những người nghèo
Tôi quảy gánh ra hồ kín nước
Vạt áo người đựng nước tôi cho


NIỆM KHÚC CHIỀU

Có ai về chiều nay không thế
Mà hồn tôi có tiếng chuông reo
Không ngân nga như tiếng niệm ban chiều
Mà khua động hồn tôi rất gắt

Tiếng va chạm những thanh gươm bằng sắt
Ồn ào như tiếng nước đang rơi
Con sông đang một mình qua thác
Cô đơn như những bước chân người

Có phải người về gõ cửa hồn tôi
Những ngón tay hằn trên vách đá
Những khung cửa hồn tôi đều mở
Hững hờ như hang động bỏ hoang

Người về định chấm dứt lang thang
Khi tôi đang chuẩn bị khởi hành
Có thể đến một chân trời góc biển
Một nơi nào có thể dịu dàng hơn

Phải có hai người mới hiểu cô đơn
Tôi một mình không làm sao hiểu hết
Làm sao hiểu khi người thứ nhất
Là tiếng kinh dài của chính hồn tôi

18-3-2008


CAO THOẠI CHÂU