tên thật Hà Thiên Sơn
sinh năm 1953 tại Phú Thọ
đă xuất bản:
Giao Điểm Giữa Hai Đường Cong (thơ
1995, nxb Trẻ)
Ảo Ảnh Chiều (thơ, 2005, nxb Văn Học)
Chấm Hoa Vàng (thơ, 2010, Hội Nhà Văn )
Ô Cửa Nhỏ
(thơ, 2010, Hội Nhà Văn)
CÀ PHÊ CHIỀU KHÔNG EM
Ngày đă cạn biết là em không
đến
Cà phê
buồn từng giọt cứ xô nghiêng
Và bất chợt bên thềm lá đổ
Mưa quất vào nỗi ngớ
một miền riêng.
Em rất thích ngọn đèn vàng treo ngược
Bước chân trần trên đá vô tri
Làm sống lại mạch nguồn cảm xúc
Ngàn năm xưa quên lăng
phải quay về.
Ta nhặt được
câu thơ rất lạ
Khuấy đều với bóng chiều phai
Em xa quá
làm sao chia
được
Nghĩ về nhau cho ngắn
những đêm dài.
CHIỀU CUỐI ĐÔNG
Ta cột ngựa bên hàng mận
hậu
Chiều đă xuôi về phía
chân đồi
Bếp lửa hồng em c̣n
đó đơn côi
Mùi bắp nướng bờ môi t́nh tứ.
Ta bắt gặp mắt người thiếu nữ
Thoáng u buồn lữ thứ chưa phôi
Chiều cuối đông hoang dấu chân người
Vách đá dựng bên đồi cỏ úa.
Ta với em kề bên bếp
lửa
Giọt rượu nồng một nửa chuyền tay
Sỏi đá hồn nhiên nép dưới đế giày
Cũng muốn được một ngày lấp lánh.
Trời về chiều núi rừng thấm lạnh
Em cho ta
sức mạnh kẻ xa bầy
Có điều ǵ chưa uống
đă say
Ngựa mỏi gối cuối ngày gơ móng.
ĐỨNG BÊN NÀY LÀM MỘT KẺ ĐƠN CÔI
Em hẹn thế rồi em không đến
Ngày đă qua và đêm cũng
gần tàn
Ta vô vọng thời gian không níu được
Vũ trụ luân hồi có đợi đâu.
Ta uống cạn nỗi sầu không say được
Cứ trơ ra như cát
dưới chân giày
Ta chú ngựa xa bầy từ
độ ấy
Mắt hoang buồn thèm hơi ấm bàn tay.
Em có biết
đêm nay ta buồn lắm
Nhấc ống nghe có thể
gặp em rồi
Trong sâu thẳm mơ hồ như tiếng gọi
Đứng bên này làm một
kẻ đơn côi.
ĐÊM NAY HÀ NỘI SƯƠNG
MỜ
Đêm nay Hà Nội sương mờ
Biết chăng người ấy có chờ ta
không
Người ấy
nay đă lấy chồng
Ta yêu người ấy lúc không
có ǵ.
Gĩa từ phố huyện trường quê
Ta đi người
ấy tóc thề ngang vai
Nỗi ḷng biết ngỏ cùng ai
Ta mang theo
tháng năm dài chiến tranh.
Nay về tóc
chẳng c̣n xanh
Ta như kẻ trộm đi quanh nhà người
Trời trắng xóa mưa lại
rơi
Ta không bước nổi qua thời ngày xưa.
HOA DẠI
Những bông hoa dại không
người hái
Lặng lẽ bốn mùa kháp
mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng
năm ơi.
Hoa dại vẫn là hoa dại
thôi
Từ thuở xa xưa chẳng
có người
Đặt cho tên gọi ḷai
hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.
Miên man hoa nở trắng
sườn đồi
Những miền hoang dă chốn
xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa
có sắc
Hương vẫn gửi vào trong
gió bay.
UỐNG RƯỢU VỚI M̀NH
Đêm nay chỉ có một ḿnh
Ta ngồi uống rượu với h́nh bóng ta
Bỗng dưng có giọt lệ
nḥa
Tan trong chén rượu biết là v́ đâu.
Gịot thương
giọt nhớ giọt sầu
Gịot nào cũng mặn từ lâu lắm
rồi
Nỗi buồn đốt cháy bờ môi
Uống sao cho cạn bóng
người ta yêu
Tương tư chén lệch b́nh xiêu
Ng̣ai kia sương lạnh đă nhiều mưa bay
Cứ ǵ với rượu mới say
Đêm sắp cạn khuyết một ngày bên em.
SỢI NHỚ
Gío cứ thổi vào ta từng sợi
nhớ
Âm âm hơi
thở núi đồi
Con đường ṃn
hàng long năo sóng đôi
Thị trấn nhỏ lâu rồi
ta trở lại.
Mùa lên xanh một
vùng biên ải
Cỏ non tơ ấm lại dấu chân người
Em cồn cào sức sống
tuổi hai mươi
Ta bụi bặm lâu rồi viễn
xứ.
Lửa đă cháy trong mắt
người trinh nữ
Đêm nhiệm màu sỏi đá
chạnh niềm đau
Nghe vi vút
ngàn lau đá lở
Tóc em mềm
khuất nửa vầng trăng.
XIN TẶNG NGƯỜI HẠT
BỤI BIẾT TƯƠNG TƯ
Ta lên phố núi chiều sương ấy
Ḷng thấy bâng khuâng chợt
nhớ người
Ở đây hoa cỏ hồn nhiên vậy
Gío cũng đi ṿng qua lũng mây.
Ngập
ngừng đồi núi ngập ngừng cây
Nghe thoảng đâu đây tiếng gọi bầy
Có ai bước
lẻ trên đường vắng
Bỏ lại sau lưng những
dấu giày.
Bao khách lữ hành trở
lại đây
Gío sương thổi bợt cả vai gày
Cát bụi đường trần thương mến
ạ
Xin tặng người hạt bụi biết tương tư.
CHỊ TÔI
Chị tôi qua tuổi trăng tṛn
Năm mươi năm lẻ vẫn c̣n mùa
đông
Phải như mua được tấm chồng
Th́ tôi mua
sớm biếu không chị rồi.
Mẹ mất tôi mới lên
mười
Loay hoay chị giữ mảnh trời b́nh yên
Việc đời việc đạo chung riêng
Một vai chị gánh chẳng nghiêng bên nào.
Người ta nhà thấp nhà cao
Chị tôi vẫn chỉ mấy sào vườn
xưa
Cây khế ngọt cây bưởi chua
Với giàn thiên lư hương
đưa ngạt ngào.
Tôi ra phố
thị lao
xao
Nhớ mùi trám ch́n bữa
nào chị om
T́nh yêu lúc khuyết lúc tṛn
Tuổi xuân chị mất có cón lại
không.
GIAO ĐIỂM HAI ĐƯỜNG CONG
"Hai
đường thẳng
trùng nhau
Hai đường
cong không trùng nhau"
(Aristote)
Cuộc đời tựa như đường cong
Ta và em rất khó ḷng
trùng nhau
Niềm vui sướng nỗi khổ đau
Cũng muôn vẻ cũng muôn màu mà
thôi.
Cùng nhau ở dưới ṿm trời
Trong cuộc sống mỗi con người lại riêng
Cái điều ấy rất thiêng liêng
Làm nên cốt
cách nhân duyên mỗi người.
Đường thẳng
không ví cuộc đời
Nên đừng ai bắt con người giống nhau
T́nh yêu cũng có sắc
màu
Bao đôi lứa bấy chiếc cầu bắc qua.
Dẫu người kiến trúc tài ba
Không tạo được mẫu ngôi nhà t́nh
yêu
Ngôn ngữ đă nói rất
nhiều
Con tim vẫn
có riêng điều con tim.
Và trong muôn vạn cái nh́n
Điều chi xui khiến ḿnh t́m được nhau
Từ trong khóe mắt thẳm sâu
T́nh yêu vuốt thẳng hai đầu đường cong
Hà
Thiên Sơn