THƠ  PHAN ĐẮC LỮ

 

Phan Đắc Lữ, sinh năm 1937 tại Bảo An, Điện Quang,

Điện Bàn, Quảng Nam

Hiện sống tại Thủ Đức, Saigòn

Đã xuất bản : BUỒN (tập thơ), 2000

                       BỐN MÙA TÔI (tập thơ) 2008

 

 

 

 

Dã tràng

 

Thời trai xe cát bể Đông

Tuổi già về lại dòng sông quê nhà

Bụm từng bụm đất phù sa

Đắp cho bên lở thành ra bên bồi

 

Một đời làm kiếp mây trôi

Trôi cho hết kiếp luân hồi làm mưa

Mưa là nước mắt tiễn đưa

Khóc sông ra biển mà chưa về nguồn

 

Chiều hôm ra đứng đầu truông

Chim kêu gành đá gẫm thương một đời

Còn quê từ tuổi lên mười

Mất quê từ buổi làm người giữ quê

 

Dã tràng nắng chán mưa chê

Sông quê gột rửa u mê bạc đầu

Một đời như nước qua cầu

Xuân xanh đâu nữa, mà đau dã tràng.

Bảo An, 14 – 8 - 2000

 

 

Bốn mùa tôi

 

Tôi cũng có bốn mùa như trời đất

Cả tin tôi đánh mất tuổi mùa Xuân

Còn lại ba mùa rơi vào ngõ cụt

Đằng sau lưng là quá khứ trầm luân

 

Mùa Hè tôi không hoa thơm trái ngọt

Chỉ giọng khàn ra rả tiếng ve ngân

Tiếng quốc lẻ gọi đêm trường khắc khoải

Trong chiêm bao quờ quạng níu mùa xuân

 

Chút ảo tưởng mùa Thu tôi đã tắt

Tóc trên đầu phơ phất dải phù vân

Ai lá rụng sẽ quay về nguồn cội ?

Tôi lìa quê thành chiếc lá phong trần

 

Chỉ còn lại mùa Đông là hiện thực

Cõi hư vô từng bước xích lại gần

Tôi nhóm lửa bằng thơ tôi làm đuốc

Soi tương lai tìm lại tuổi mùa xuân.

đêm hè 2003

 

 

 

Tự thú

 

Em về gội tóc Trường giang

Nghe con bìm bịp vườn hoang gọi chiều

Tình em cơn sóng thủy triều

Xô ta dạt bến cô liêu lở bồi

 

Theo em làm áng mây trôi

Rừng phong lá đổ bồi hồi sắc thu

Làng quê khuất nẻo sương mù

Hồn quê từ cõi thâm u vọng về

 

Ta còn một nửa đam mê

Nửa xưa rơi vãi bên lề trần gian

Nửa nay nắng quái chiều tàn

Tỉnh cơn du mộng mang mang hình hài

 

Đất trời tròn méo của ai ?

Non cao biển rộng sông dài là đâu ?

Ta là lữ khách bạc đầu

Hay Lưu Nguyễn trăm năm sau về trần

 

Theo em ta lỡ hồi xuân

Bước đời nhẹ gót thanh vân tuyệt vời

Nắng mưa vầy cuộc rong chơi

Có em đôi mắt ngàn khơi sông hồ

 

Mai em về lại thành đô

Nhà cao phố rộng xô bồ phồn hoa

Hai ta – hai nẻo quan hà

Mất em ngại bước đường xa phiêu bồng

Đà Nẵng, thu 2004 

 

 

 

Cơn say độc ẩm

 

Không em rượu vẫn rót tràn

Say sưa cùng với gió ngàn trăng suông

Gió trăng chia sớt nỗi buồn

Tiễn ta đi tiếp cuối đường ảo sinh

 

Chén nầy cụng với Lưu Linh

Cùng đau thế thái nhân tình cổ kim

Từ ta bảy nổi ba chìm

Tấm thân phiêu bạt cánh chim giang hồ

 

Chén nầy cụng với Hư Vô

Gọi hồn Thục Đế bên mồ Đỗ Quyên

Từ em quên hết lời nguyền

Rượu bầu thơ túi lạc miền phù vân

 

 Chén nầy cụng với phàm trần

Gẫm xem thế sự xoay vần đến đâu ?

Trăm năm tiếp cuộc bể dâu

Tang bồng hồ thỉ bạc đầu chưa xong !

 

Chén nầy cụng giáp một vòng

Đông-tây-nam-bắc tạ lòng cố tri

Thưa rằng : tại buổi ra đi

Mất quê vỡ mộng lấy gì nương thân !

 

Rượu còn hắt xuống sông Ngân

Trăng tà gió lộng mây lần khần trôi

Ngàn năm non nước lở bồi

Cơn say chợt tỉnh bồi hồi nước non

Nửa đêm 20 – 7- 2007