Thơ Phương Tấn

Vài dòng về Phương Tấn:
tên thật Nguyễn Tấn Phương sinh năm 1946 tại Đà Nẵng. Các bút hiệu đã ký : Phương Tấn, Nguyễn Tấn Phương, Hồ Tịch Tịnh, Thích Như Nghi, Người Thành Phố, Chị Ngọc Ngà. Bài đăng trên các báo: Phổ Thông, Mai, Thời Nay, Bách Khoa, Văn, Đối Thoại, Văn Học, Dân Ta, Gió Mới, Tuổi Ngọc, Ngàn Khơi, Khởi Hành, Hồn Văn, Tiểu Thuyết tuần san, Cấp Tiến, Văn Nghệ Tiền Phong, Độc Lập, Ngôn luận, Công luận, Lập Trường (Huế) , Sức Mạnh (Đà Nẵng).
Chủ bút các tạp chí: Sau Lưng Các Người (1963), Cùng Khổ (1968), Ngôn Ngữ (1973) .
Đã xuất bản: Rừng (thơ in chung 1963), Vỡ (thơ in chung 1965), Thơ Tình Của Một Thi Sĩ Việt NamTrên Đất Mỹ (thơ 1970), Khổ Lụy (thơ 1971), Trai Việt Gái Mỹ (bút ký 1972), Hòa Bình Ta Mơ Thấy Em (bút ký 1974).
Hiện ở Việt Nam

 

NGUYỄN NHO SA MẠC

1.CHIA HAI

Khuya xa xác đổ về trời
phố cao sầu cũng nghe dời vóc hoa
Tay lùa con nước xót xa
chân lùa bóng vỡ phôi pha thiên tài
Từ anh bỏ lại tuổi mai
cát vàng thả gió chia hai bạn bè
Bừng bừng xô dạt lòng khe
ván khua lách cách hồn khe khẽ về

2.THEO SAU

Dấy từ bão cát trôi lên
cổ xe người trắng lênh đênh theo về
Ngàn con nước kéo lê thê
một vùng biển lạ trăm bề hoang mang
Xôn xao lụa gió điêu tàn
thôi yên, sầu thổi nhạc vàng xuống thân

(ĐàNẵng 1970)


VÔ TRẠI PHONG QUY HÒA
LÀM THƠ
GỬI HÀN MẶC TỬ

1. RƯỢU

Và một thoáng hồn chao trong đáy chén
cùng lệ ta thánh thót dưới vai đời
ta duỗi mình trên lưng rượu hát chơi
tay gõ chén ngỡ ngựa khua lóc cóc

Đừng. Đừng nhắc rằng đời ta lận đận
rằng anh em sao đi mãi không về
rằng tuổi trẻ có cái chi vui quá
mà thơ ta ngào ngạt những xót xa

Thêm một chén mừng cho đời loạn lạc
mừng tóc ta chớm bạc tuổi còn non
gió đừng thở kẻo lòng ta xào xạc
những hơi trăng buồn ngát một trời thu

Một chén nữa nhấp cho say túy lúy
nghe như trời rót lụa dưới chân ta
nghe như chim ngậm lúa ở sau nhà
rơi mỗi hột giữa lòng ta thơm quá

Ta sẽ vớt hồn ta trong đáy chén
thả trong mây và vãi ở trong sao
người sẽ thở tình ta trong trời đất
để nghe lòng nở rộ một chùm bông…

2. TRĂNG

Chân lướt thướt dẫm lên dòng trăng rụng
ta lùa trăng và ngậm hết hơi trăng
gió đừng thở kẻo lòng ta lạnh quá
đêm vi vu chao khuất ở trong trăng

Lòng sột soạt nơi đầu cây ngọn cỏ
trăm bơ vơ chụm lại ở chân mày
một bát sầu, đọng lại ở chân mây
a con nhạn lẻ bầy kêu thắt ruột

Nghe gờn gợn chút buồn trong kẽ núi
trên rừng kia phơ phất một trời thu
(có con quạ rỉa lông nơi bóng núi
bảo mùa xuân đâu phải mùa thu)

Ta chết ngất miệng toàn trăng thơm lạ
mây lao xao và gió cũng rộn ràng
ta lạnh quá ôi chao ta lạnh quá
gỡ hộ ta sợi nắng ở thu sang

E ta ngã giữa xó đời chật chội
trong sớm mai bên cỏ lá đìu hiu
mắt không vuốt để nhìn ra trăm cõi
lòng chợt cười hé lộ một buồng trăng.

3. VÀ NGƯỜI

Ta cười cợt với yêu ma xương cốt
thoáng trong mây gờn gợn bát trăng sầu
đất sẽ ướt tình ta như chuột lột
trời cũng buồn như lớp lớp mộ bia

Ta nhảy nhót với bóng ta vãi xuống
một đời vui đem gói lại cho người
một đời buồn gửi lại ở bên ta
trong khuya khoắc một cành sen chợt nở

Ta sẽ xớt hồn ta cho cây cỏ
cây sẽ xanh và cỏ hết bạc lòng
ta sẽ thả lòng ta cho trời đất
trời ra bông và đất hết vô tâm

Ta vui quá ôi chao ta vui quá
mình toàn trăng và miệng ngát hơi sương
(trong tiếng kêu có chút gì buồn lạ
sao dưng không ớn lạnh đến vô thường)

Trong chiu chắt tình ta phơi phới lắm
ấy bao dung lồng lộng gửi cho người
(trong xó đời còn có chút quạnh hiu
ta sẽ dấu như một loài hoa quý)

(5.1.1973)


MỘT CÂY CẦU, MỘT TỔ TIÊN, HAI DÒNG SỐNG

Chim đừng gọi dù một lời rất khẽ
mây đừng kêu dù một sớm mai hồng
cho ta đậu bên hiên đời quạnh quẽ
cho tình ta vãi nhẹ ở hư không

Này anh kiến chị dơi và chú muỗi
thịt ta thơm cứ cắn chút làm duyên
xin đừng hỏi sao ta cùi cũi
sao lòng ta buồn ngát những hơi trăng

Thơ ta giã ướp cùng sương khói
ướp xương da và máu ở hai miền
nhắp một ngụm nghe lòng đở đói
nhắp cho qua thời buổi đảo điên

Ta bẻ kiếm khi quanh thành lửa cháy
khi cần lao mất cả ruộng vườn
bom đạn đã nhiều hơn thóc lúa
hận thù đã hơn cả tình thương

Này anh kiến chị dơi và chú muỗi
thịt ta thơm xin cắn chút làm duyên
cắn như đạn như bom như lửa dữ
như xác anh em như máu đồng bào

Cắn như bão từ phương tây lại
cuồn cuộn phù vinh ngậm lấy chân ai
chút chí khí cũng lọt tầm tay với
lọt chén cơm tí nghĩa xẻ chia cùng

Ta bẻ kiếm khi quanh thành lửa chá
định ngã lưng trên một dòng sông
một cây cầu một tổ tiên mang hai dòng sống
cho tình ta vãi nhẹ ở hư không

(BiênHòa 09.7.1972)


BUỒN NHƯ TRĂNG NHỚ AI

Thuyền chờn vờn xa bến
như ai chia tay ai
bóng trăng khuya hiu hắt
buồn như trăng nhớ ai

Hai hàng cây ve vẫy
ai giả từ ai đây
con phố rêu đứng đấy
buồn như phố đợi ai

Tôi cứ như cỏ khô
em cứ như ngọn lửa
cháy theo dòng gió ngược
thổi từ thuở yêu em

Em là con chim trời
vút bay vào cõi phúc
tôi, con chim côi cút
bay ngẩn ngơ bên đời

(Sàigòn 1975)


GIỖ ĐẦU CỦA MẸ

Thế gian chụm giữa cơn đau
vỡ ra thành lệ rụng vào mộ sâu 
khuya đi trăng dọi mối s ầu
cõi xa vằng vặc một màu quạnh hiu…

(Sàigòn 1998)


GIỮA CHIẾC QUAN TÀI TRỐNG

Ngậm cõi đời trong miệng
ta ngẫm chi cũng buồn
thốt một lời cũng mõi
chớ vui chớ bảo vui.

Đêm mỗi mình bó gối
ngồi cú xụ Phật ơi
đêm mỗi mình bó gối
lắc chuỗi cười trong tay
lắc cho sùi bọt mép
chớ điên chớ bảo điên
ta là người là ta 
người là ta là người.

Lăn cho đều trái tim
lắc cho đều cái chết
lăn cho đều trái tim
qua mỗi phần cái chết
lắc cho đều cái chết 
qua mỗi phần trái tim.

Này một con chim sẻ
chim chíp trong mắt em
này một đôi chim sẻ
thíp trong lòng ngực anh.

Ta dựa lưng vào ngực
tim lăn qua kẽ chân
lăn qua lăn qua đất
vòng đất vòng đất nữa.

Này một con con chim sẻ
thíp trong lòng mắt em
này một đôi chim sẻ
chết trong lòng ngực anh.

Trên mỗi sợi lông mày
ta treo chùm trí tưởng
lụa là như bầy con
ta sinh từ cổ họng
(chớ thở chớ nói năng
thiên tài sẽ lăn đi
ẩn trong cùng bọng đái
thiên tài sẽ lăn đi
thở trong cùng bọng đái).

Còn chút mủ vàng óng
ta ngậm lấy làm vui
giữa chiếc quan tài trống
ta đùa lấy một mình
giữa chiếc quan tài trống
buồn như đầu óc ta
vắt vẻo trong trái tim
buồn như trái tim ta 
vắt vẻo trong bọng đái
cất tiếng hót véo von
giữa đường răng nghiến mủ.

Này một con chim sẻ
chết trong lòng mắt em
này một đôi chim sẻ
chết trong lòng ngực anh.


GỬI NGƯỜI TÌNH PHỤ

Em khắc tình tôi lên cát
gió ơi sao gió cuốn đi
phất phơ như là tiếng hát
hiu hiu một nỗi sầu bi

Tôi khắc tình em lên đá
trăng già héo trổ rêu phong
đời xô thấy chi cũng lạ
lụy đò hồ dễ qua sông

Tắt đèn trắng canh bó gối
soi lòng chỉ thấy mình thôi
ngoài kia trăng rụng có mỗi
bóng mình hiu hắt bên tôi

(Sàigòn 10/2001)


NẮNG HẠN

Lên rừng, rừng trơ xương
xuống sông, sông cạn nước
nắng tha lửa lên nương
mây tha sương về núi

Một con chim cùi cũi
giữa cơn mơ cháy rừng
một con thuyền lầm lũi
lụi bụi giữa lòng sông

Đứng trong trời mênh mông
tôi nhỏ nhoi chiếc bóng
thênh thang đôi cánh mộng
vướng trên ngọn hư không

Ai ngóng bên kia sông
ai ngóng bên này sông
một con thuyền mắc cạn
một nỗi đau bềnh bồng…

(Sàigòn 1975)


VÀ NHƯ LÀ CHIM BAO

Nàng hẹn nàng không đến
bầu trời thắp cơn giông
chim bay chim bay mõi
tia chớp nhòe bến sông

Mái chèo khua lặng lẽ
người lái đò đăm chiêu
chiều lên chiều lên khẽ
tiếng mưa buồn buồn thiu

Một người ngồi vẫn ngồi
mưa thì vẫn mưa thôi
nàng hẹn nàng không đến
con đò xuôi lẻ đôi

Chim buồn chim không hót
sông buồn sông xanh xao
tình buồn tình thêm ngọt
và như là chim bao…

(LaiNghi 08.7.1983)