THÙY AN,
MƯỜI NĂM THƠ 1960-1970
Khi anh cười
buổi chiều nghiêng nắng đổ
Mây ngừng trôi và hoa
lá thầm th́
Em ngồi đây
hồn đi vào giấc ngủ
Với tràn đầy
xanh biếc mộng pha lê.
Thần tượng
đó huy hoàng và chói lọi
Sáng bừng lên muôn vạn
ánh hoa đăng
Căn pḥng tẻ
ghế u buồn tăm tối
Bỗng
vươn ḿnh trước môi mắt sao băng.
Hai cuộc sống
đă đi về hai lối
Ngơ tâm tư khép
lại một khung trời
Giấc mơ
đẹp xa rồi tầm tay với
Để
thấy ḿnh ngơ ngác giữa trùng khơi.
Và c̣n lại nỗi
niềm chiều thứ sáu
Lá mùa rơi sách vở
tháng năm dài
Cánh chim mềm
biết t́m đâu nương náu
Nặng giọt
sầu úa héo cả bàn tay.
Dáng dấp ấy
với nụ cười rực rỡ
Sao lạnh lùng xa
vắng quá anh ơi
Con tim
này với linh hồn ngưỡng mộ
Nhưng bơ
vơ lạc lơng đến muôn đời.
(Phổ Thông số 176 tháng
8/ 1966)
Lạc giữa
vườn muôn sắc
Tôi hái một cành hoa
Nụ hoa mầu
tuyết ngọc
Nồng đượm vẻ kiêu sa.
Đứng trước vườn muôn sắc
Tôi chọn một cành hoa
Ép vào ḷng trang giấy
Gửi
đến người phương xa.
Giữa muôn ngàn
sắc thắm
Cánh bướm
lạc vườn hoa
Nhẹ đặt ḿnh
xuống lá
E ngại hạt sương sa.
Cánh bướm cũng như tôi
Bỡ ngỡ trước khung trời
Xanh xanh mầu lá
biếc
Rạo
rực đài hoa tươi.
Cánh bướm
cũng như tôi
Bỡ ngỡ
trước khung trời
Êm êm làn gió thoảng
Lác
đác phấn hương rơi.
(Phổ
Thông số 61 tháng 7/ 1961)
Anh và tôi hai đứa
Quen nhau trong mùa thi
Nắng hè soi bỡ
ngỡ
Nghiêng
nghiêng trên rèm mi.
Anh và tôi hai đứa
Thương nhau trong
mùa thu
Đón mây chiều
viễn xứ
Nghe linh hồn
tương tư.
Anh và tôi hai đứa
Yêu nhau trong mùa đông
Heo may về tâm sự
Đêm
mơ ướp men nồng.
Anh và tôi hai đứa
Xa nhau trong mùa xuân
Hoa mai từng cánh
vỡ
Ánh
mắt buồn bâng khuâng.
Bây giờ ḿnh xa
lạ
Như ngày nào chưa
quen
Phượng rơi
trong mùa hạ
Nhạc
ve sầu mông mênh.
(VNTP ngày
9/9/1966)
Mai em chết nến
tàn chong hoang mộ
Hương khói
trầm hiu quạnh lối trần gian
Mây bay qua xạc xào
cơn lá đổ
Nẻo tạ từ
sao vắng dáng anh sang?
Ḷng đất
lạnh như chuyện t́nh hai đứa
Em nằm đây môi
nhạt má phai hồng
Tóc rối bời nghe
linh hồn nứt vỡ
Dĩ
văng ḿnh anh có tiếc thương không?
Ôi, nhớ nhiều
khung trời xưa di niệm
Phương anh
buồn thao thức suốt bao canh
Chiều nghĩa trang
hồn thiêng em hiển hiện
Nương cánh
bằng theo gió đến bên anh .
Mai em chết chốn
tuyền đài mở ngơ
Đón em về
thế giới của sầu vơi
Bóng h́nh anh sẽ tràn
đầy hoang mộ
Cho em say
trong giấc ngủ muôn đời.
(VNTP tháng
5/ 67)
(Dịch bài thơ CHANSON
D'AUTOMNE của Paul Verlaine)
Tiếng nức
nở giăng dài
Lời vĩ
cầm thê thiết
Của mùa thu u hoài
Vết
thương ḷng nấc nghẹn.
Nhạc điệu
đều, bi ai
Xanh xao sầu
đơn chiếc
Nghẹt thở trong
ṿng tay
Giờ
buồn rời rạc điểm.
*
Phương này ôi,
nhung nhớ
Những ngày xưa yêu
đương
Từng đêm dài
lệ đổ
Lang thang đi bên
đường
Khung trời nhạt
phấn hương
Mang ḿnh trên cánh gió
Bay đến khắp
mười phương
Như lá
vàng chết rủ.
(VNTP
ngày 1/ 9/ 1968)
Cho Đà Nẵng
Con đường ven
sông chiều nay nắng vỡ
Cánh gió sang mùa tóc
lộng bờ vai
Kỷ niệm ngày
xưa cung đàn dang dở
Khúc
phượng cầu hoàng lạc phím bi ai.
Đại lộ hoang
vu nhạt mầu phượng vĩ
Ve sầu tháng hạ
thương khóc hoa tàn
C̣n lại nơi
đây nỗi buồn vạn kỷ
Len
nhẹ vào hồn âm điệu nát tan.
Thôi xin giă từ mây trời
thành phố
Hàng me nghiêng nghiêng ôm
bóng Bạch Đằng
Mai này xa xôi vọng
về quá khứ
Ghế
đá ngậm ngùi, tâm sự giá băng.
(VNTP ngày 28/ 3/ 1968)
NHỮNG MÙA XUÂN ĐI
QUA
Làn gió xuân về trên lá
xanh
Hương xuân ngào
ngạt mắt trong lành
Em thơ bên xóm đùa
ca múa
Sao
bỗng nghe buồn dâng rất nhanh.
Mùa xuân đầu tiên
xa quê hương
Hoa xuân khô héo rũ ven tường
T́m đâu những cánh
đào khoe thắm
Trên
lối duyên nồng vương yêu thương.
Ôi, những mùa xuân
thơ ấu xưa
Reo vui mứt bánh
đón giao thừa
Bên me hái lộc
mừng năm mới
Áo tím
đan hoa trẩy hội chùa.
Ôi, những mùa xuân trôi
khuất xa
Vườn hồng
tươi nở rộn ngàn hoa
Sương đêm nhă
nhạc lên triền tóc
Mắt
đẹp trao nhau ư đậm đà.
Ôi, nhớ mùa xuân
đau xót qua
Mưa xuân lạnh
lẽo dáng xuân nḥa
Bom rơi đạn
nổ thay tràng pháo
Quê cũ
tan hoang máu lệ nḥa.
Đâu những mùa xuân
xưa ngây thơ
Chim về khai mạc
hội mùa hoa
Vô tư tay
ngọc châm ng̣i pháo
Guốc nhỏ tung tăng áo lụa là.
Đâu những mùa Xuân
xưa dấu yêu
Men xuân tràn ướp
ngọt khung chiều
Mây xuân trải nhẹ
gịng mi biếc
Cho
nhớ thương gom nụ mến tŕu.
Đâu những mùa xuân
quê hương xinh
Không gian ươm ngát
mộng thanh b́nh
Trinh nguyên môi thắm
cười e ấp
Vành nón
nghiêng duyên lắng vạn t́nh.
Thôi đă ngút ngàn xuân
Cố Đô
Xin đem nhung nhớ
dệt hồn thơ
T́m đâu những cánh
đào khoe thắm
Trong nắng hanh vàng
say ước mơ.
Mùa xuân đầu tiên
gieo vấn vương
Hoa xuân tơi tả
rụng ven tường
Hỏa châu
nhược tiểu c̣n chong sáng
Soi những giọt
buồn trên quê hương .
(VNTP ngày 6/ 2/ 1969)
NẾU MỘT NGÀY KIA
CHÀNG TRỞ VỀ
(Dịch bài thơ ET S'IL
REVENAIT UN JOUR…
của Maurice Maeterlinck)
Và nếu chàng về ngày ấy
Nên
bảo với chàng thế nào?
Nói rằng chị luôn
chờ đợi
Đến
tàn hơi trong thương đau.
Và nếu chàng c̣n
hỏi nữa
V́ không biết em là ai?
Hăy nói như t́nh em gái
Có thể khổ đau giăng dài…
Nếu chàng hỏi chị ở đâu
Nói sao cho
chàng bớt sầu?
Hăy trao về chàng
chiếc nhẫn
Và em đừng nói câu
nào…
Nếu chàng muốn
biết tại sao
Khuê pḥng
cô liêu hoang vắng?
Hăy trỏ ánh đèn
lụn dần
Nhưng
cửa ḷng luôn mở rộng.
Và nếu lúc ấy
chàng hỏi
Giờ
cuối cùng chị ra sao?
Nói rằng chị luôn
mỉm cười
Kẻo
sợ chàng khóc thương đau.
(VNTP
tháng 3/ 1969)
THẮP SÁNG MÙA XUÂN
Em thức giấc
cuối mùa đông tối ám
Thắp ngọn
nến hồng, chong sáng mùa xuân
Thương với
nhớ xin tan vào dĩ văng
Thuở
yêu đầu tóc xơa rối bâng khuâng.
Mi khép vội khi ái ân tàn vỡ
Nhắc làm ǵ
hương kỷ niệm phôi pha
Vầng trăng
xưa, câu nguyện thề yên ngủ
Trên môi
gầy năm tháng lạnh lùng qua.
Mầu mắt xanh,
buổi hẹn ḥ say đắm
Lệ nhạt nḥa t́nh
tứ cũ mây bay
Đỉnh
thương nào cũng tràn men cay đắng
Buồng tim non mang nặng vết đau dài.
Em siết nhẹ vào
hồn bao tủi cực
Đếm ưu
phiền bằng những lá thư
xưa
Gịng mực tím cùng t́nh
yêu thứ nhất
Qua trong
đời và chết giữa ban sơ.
Xin quên lăng khi mùa xuân
trở lại
Cố nhân xa, niềm
ước cũ phai dần
Em lặng lẽ nh́n
lên đầy bóng tối
Thắp ngọn
nến hồng, chong sáng mùa xuân.
(VNTP Xuân 1970)
T́nh ái ngập hồn
Xuân đắm say
Em nghe bừng thắm
nụ Xuân cười
Mơ qua ánh mắt
nồng Xuân dậy
Anh
như tiền kiếp trở về đây.
Em ngỡ Xuân hồng
khô nhụy hương
Như môi em nhạt
nét duyên buồn
Mất nhau từ
mấy mùa Xuân cũ
Dĩ
văng u hoài phai tiếc thương.
Mộng chợt xanh
ngời muôn ư hoa
Em gom mầu nắng
dệt thành thơ
Cho anh vạn
hướng trời mê đắm
Và
một phương này riêng chúng ta.
Thoáng giọt
sương vàng hoen phiến lá
Rơi nhẹ vào
đêm Xuân ngất ngây
Lâng lâng gió thoảng
rung tà áo
Lùa
mến thương tràn lên tóc mây.
Ḿnh d́u nhau trên
những phím đàn
Chân ngà bước
khẽ nhạc ngân vang
Tim em vừa chớm
mùa Xuân thắm
Anh có hay mùa Xuân mới
sang?
(VNTP tháng 12/ 1971)
CHIỀU SAY
Môi vẫn thơm nồng mắt vẫn trong
Chiều nghiêng
hương nắng, má hây hồng
Đôi tay
em nhẹ nâng tà áo
Thăm thẳm con tim dậy tiếng ḷng.
Em nghe âm hưởng
lùa trong gió
Lời mến ngân tṛn
theo bước đi
Cát lạ ngỡ ngàng
trên lối nhỏ
Ngọt
ngào hoa nở nụ lưu ly.
Ngàn cánh sao trời rung
phím tơ
Mây đưa t́nh ái
ngập hồn thơ
Không gian mầu
nhiệm làn sương mát
Ươm lá thu vàng xanh ước mơ.
Em thả tóc thề
hong nắng say
Sợi mềm lưu
luyến ngủ trên vai
Mà thương, mà
nhớ, mà yêu dấu
Mà
để tâm tư đến một người.
(VNTP
ngày 11/ 6/ 1970)
MẬT NGỌT
Mùa Xuân về cho t́nh ái
đơm hoa
Ôi mật ngọt xây
lâu đài hạnh ngộ
Ḿnh d́u nhau nghe thơm từng hơi thở
Gót chân hồng đùa
cỏ rối bâng khuâng
Sương lam tan trên
những ngón sen trần
Con suối xoả tóc
dài hong vạt nắng
Hương yêu dấu
lan dần theo gió thoảng
Vương tơ mành
đậu nhẹ xuống rèm mi
Mặt anh êm như
biển lặng đêm hè
Bờ cát mịn ru hồn em say ngủ
Mây bao la nghiêng gịng
về bến nhớ
Xin neo thuyền
nhắp cạn chén Quỳnh Tương
Ḿnh nh́n nhau xanh vạn
nẻo thiên đường
Làng tôi đẹp, cánh
đồng dài bát ngát
Mỗi chiều
về dào dạt cơi ḷng tôi
Lũy tre xanh say nép
bóng bên đồi
Lay động nhẹ
khi trời gieo nhạc gió.
Làng tôi mến có
đàn em bé nhỏ
Trên đồng sâu
cắt cỏ hát vu vơ
Mắt long lanh tṛn
mở dáng ngây thơ
Vui
nếp sống không đợi chờ mơ ước.
Làng tôi dịu với
bờ lau lả lướt
Con kinh hiền soi bóng
ánh b́nh minh
Nước trong xanh êm
gợn sóng lung linh
Với
cuộc sống yên lành như giấc mộng.
Làng tôi có đê dài
vươn sức sống
Có sân trường
tiếng trống dội vang xa
Những em thơ lo
nhẩm học ê a
Khi băi
học trở về bên mái ấm.
Làng tôi dũng v́ có
đền, lăng tẩm
Có vườn nhà trái
ngọt lá xanh xanh
Có trăng thanh gió
lộng ngát thanh b́nh
Có tiếng
địch ru hồn ai trổi vọng.
Làng tôi cứ mỗi
ngày trời đứng bóng
Bao nàng thôn môi mọng
gánh ra đồng
Những quả
hồng làm mát dạ nhà nông
Và cơm nước
no ḷng người dăi nắng
Quê yêu mến giờ
đây buồn xa vắng
Hoàng hôn về trĩu
nặng bánh thời gian…
(TUỔI XANH số 79 ngày 19 tháng 3 năm
1960)
Hoa nắng
vương buồn nẻo biệt ly
Hoa dâng lên giếng
mắt xuân th́
Hoa thương vành nón
chiều e ấp
Hoa lệ
rưng màu ướt cánh mi.
Nắng cài lên mái tóc em
thơ
Sao nắng khai hoa
chẳng hẹn giờ
Chao ôi hương
nắng say hồn nhạc
Nắng
gợi cho ḷng những nét mơ.
Tôi dệt vần
thơ đón nắng về
Giữa ngàn
phượng nở thắm chiều quê
Nắng hôn lên má trang
đài các
Nắng
nhuộm môi ai buổi hẹn thề.
Ôi đẹp lằm
sao mầu hoa nắng
Đan gịng suối
mộng ngát hồn trinh
Đài hoa chen lá xanh trời biếc
Rạo rực tim ai nói vạn t́nh.
(Phổ
Thông số 78 tháng 2/ 1962)
Hồn đêm nghe
nức nở
Trằn trọc
gối mưa ngâu
Lá khô vừa trở
giấc
Tơi
tả rụng canh sầu.
Lắng sâu vào ngơ
mắt
Rưng rưng
giọt đèn mờ
Mưa khuya về
thương nhớ
Phố vắng
buồn bơ vơ.
Mùa đông hoa dẫy
chết
Chim trời kêu đau
thương
Nghe sầu như
tống biệt
Có hai
người hai phương.
Tay gầy đan tâm
sự
Tóc rối lộng
bờ vai
Gió luồn qua kẽ
lá
Mưa
khóc trong đêm dài.
Một ḿnh khung
cửa nhỏ
Chong đèn ghi vần
thơ
Đêm nay hồn
mở ngơ
Buồn đi vào cơn
mơ.
(Phổ
Thông tháng 12 /1964)
Mùa hạ trắng cho
mây về mở hội
Đan tơ trời
lên mái tóc nghiêng nghiêng
Nắng ban mai nhẹ
lùa qua khung cửa
Trên đôi tay giờ chở nặng ưu phiền.
Mùa hạ đỏ
cho phượng vào gieo nhớ
Bầy ve sầu và
số kiếp lang thang
Ngh́n năm sau vẫn
điệu buồn muôn thuở
Ḿnh
ngồi đây thương kỷ niệm phai tàn.
Mùa hạ xanh cho cây
vườn im mát
Tiếng vơng
đưa ru giấc ngủ chập
chờn
Nắng ban trưa trên
đỉnh trời gió cát
Lá khô
gầy xào xạc bước bâng khuâng.
Mùa hạ vàng cho ráng
chiều vào tối
Mặt trời
buồn đang trở gót cô miên
Vài cánh chim lạc loài
bên khe núi
Biết
đâu t́m nơi tổ ấm b́nh yên.
Mùa hạ đen cho
ngàn sao thắp nến
Dăy ngân hà hoa nở
nụ lưu ly
Giấc đêm nay xin
mơ về quá khứ
Thực
tại đau như khúc hát phân kỳ.
(VNTP 3/ 8/ 1967)
Anh hăy kể em nghe
Những lần hành
quân gian khổ
Những chiều
mưa dừng chân bên đồi đất đỏ
Trời cao nguyên
buồn giá rét lê thê…
Anh hăy kể em nghe
Những đêm
sương mờ vọng gác
Khi ánh trăng nghiêng
buông gịng thác bạc
Nh́n mây
trôi anh có nhớ câu thề?
Em sẽ kể anh nghe
Những buổi sáng
hậu phương thật đẹp
Nhưng em đến
trường với tràn đầy mơi mệt
(Điều rất
thường v́ thức học bài khuya)
Em sẽ kể anh nghe
Những buổi
trưa giảng đường trời cao chan nắng
Những người
con trai thu ḿnh trong góc vắng
Học
vội vàng trước viễn ảnh ngày đi.
Anh nhớ kể em
nghe
Tất cả
những ǵ em muốn biết
Từ em u hoài, từ
anh giă biệt
Từ
cánh chim bằng khuất nẻo sơn khê.
Em hứa kể anh
nghe
Niềm suy tư
giữa tuổi đời đang trẻ
Nỗi lo sợ bâng
khuâng
Từng đêm hỏa
châu sáng soi ḷng thế hệ
Súng xa
vọng về và em… thấy nhớ anh ghê.
(VNTP ngày 9/ 7/ 1969)
LỐI XUÂN
BUỒN
Em thở hơi
nồng trong gió say
Song thưa lá rụng
kín vai gầy
Xa xa lũ
lượt bầy chim én
Ngậm
dáng xuân về trên cánh mai.
Tia nắng hanh vàng bên
khóm lan
Bâng khuâng suối
lạ rót cung đàn
Sao rơi từ
dạo ḿnh ly biệt
Ôi
tiếc vô cùng mơ ước tan.
Sương lạnh
hoen mờ chăn chiếu đơn
Trăng non ḥ hẹn
lăng quên dần
Trang thơ một
thuở nḥa thương nhớ
Ân ái xa ngàn hương cố nhân.
Hoa mộng tiêu
điều vương lối xuân
Giấc đêm
phiền muộn bước âm thầm
Em đi lặng
lẽ vào u tối
Để thấy se
đau những gót trần.
Xuân chớm nụ
sầu lên ngón tay
Mất nhau t́nh tứ
nhạt môi cười
Em nghe ríu rít bầy
chim én
Chở
mối ưu phiền trên cánh bay.
(PT Xuân 1970)
NHỚ THƯƠNG
Trời Sài G̣n buổi
sáng
Sương mù giăng
qua song
Tiếng chim kêu
buồn nản
Niềm
sầu tràn mênh mông.
Ôi! Ngàn mây thở than
Bụi mờ con
đường nhỏ
Im nghe trái điêu tàn
Rơi trong hồn
nức nở…
Trời Sài G̣n ban
trưa
Hiên trường
nghiêng nắng đổ
Nuối tiếc
mấy cho vừa
Khung
trời xanh biển nhớ.
Ôi thời gian ngà
ngọc
Những ngày tháng b́nh
yên
Úp mặt vào tay khóc
Xin nguôi
bớt ưu phiền.
Trời Sài G̣n buổi
chiều
Vây quanh đầy xa
lạ
Tâm tư chợt
đ́u hiu
Hàng cây trơ rũ lá.
Ôi! Phố
phường tấp nập
Áo mầu kiêu hănh bay
Triền mi hoen lệ
đẫm
Đau
xót trĩu vai gầy.
Trời Sài G̣n ban
đêm
Đèn sao chong sáng loáng
Say giấc ngủ
tơ mềm
Êm
đưa làn gió thoảng.
Ôi! Gịng buồn
chợt đến
Ôi! Xứ Huế
điêu tàn
Những đêm dài súng
thét
Ai
đong ánh trăng vàng?
Ôi! Gia đ́nh
thương mến
Ôi! Bè bạn thân yêu
Quê hương chừ
xa lắm
T́m đâu những
buổi chiều…
(VNTP ngày 8/ 10/ 1970)
MÙA XUÂN TRÊN
CAO
Rồi một sáng mùa
xuân
Em ngàn đời yên
ngủ
Môi hồng phai bâng
khuâng
Tóc xanh
dài nhung nhớ.
Sương rơi
đầy nghĩa trang
Lạnh dần trên mi
khép
Cuộc t́nh mến
điêu tàn
Như
hồn em đă chết.
Như mắt anh u hoài
Chiều xuân xưa
dĩ văng
Khi lần cuối
đan tay
Men
sầu dâng cay đắng.
Anh c̣n yêu
em không?
Khi chợt về
phố cũ
Xin thắp nén
hương nồng
Đưa
em vào quá khứ.
Thuở hoa
bướm ngọt ngào
Anh làm thơ say
đắm
Em trọn vẹn t́nh
đầu
Trao về anh tuổi mộng .
Chừ xa nhau rồi
anh
Mùa xuân sang hờ
hững
Giọt nắng vàng
long lanh
Rơi
từng hàng nước mắt.
Mây tím nẻo hoàng hôn
Trên đỉnh
buồn thương nhớ
Sương mờ
giăng nghĩa trang
Em ngàn
đời yên ngủ.
(VNTP ngày 29/ 1/ 1969)
Ngậm ngùi rơi
nước mắt
T́nh ái ngút xa bay
Trái sầu
thương chín mọng
Tan nát xuống hồn
này.
Con tim
nồng khép lại
Niềm nhớ
ngập bờ vai
Em c̣n mang bóng tối
Vây
đen cả nguồn đời.
Lời tạ từ
anh nói
Nghe lạnh tím
chiều trôi
Ḿnh nh́n nhau thật
vội
Hai bàn tay
đă rời.
Em về xanh g̣ má
Nḥa nhạt chén ly bôi
Chăn đơn nào
băng giá
Lệ
nào hoen nét môi.
Thôi anh miền gió cát
Em ṃn mơi đêm dài
Trái sầu
thương chín mọng
T́nh ái
ngút xa bay.
(VNTP
ngày 1/ 12/ 1971)
Vườn cây xinh em
dừng chân hái trái
Lối sỏi ṃn
tươi mướt giọt mưa thơm
Không gian trong mơ
hồ hương cỏ dại
Thoảng qua hồn
xanh ước mộng vừa đơm.
Con đường
nhỏ ấm nồng hơi cát mịn
Đất nâu
ươm từng mạch sống lan
tràn
Khóm thông thiên nụ hoa
đầu phong kín
Cánh thon vàng lơi
lả điệu hè sang.
Mơn phím ngọc, tre
ngà rung nhạc gió
Bờ ao xa rêu
nước phủ dập dềnh
Tóc mây bay, môi duyên
cười bỡ ngỡ
Vơng tơ trời ru khẽ nhịp chiều lên.
Tim chợt thoáng xôn xao
niềm luyến nhớ
Trong tận cùng
thương mến nở lời yêu
Xin bước nhẹ
đừng khơi tàn mộng vỡ
Áo
lụa hồng e ấp nắng thơ reo.
Em dừng lại bên
vườn cây bóng mát
Lá ổi mềm ngào
ngạt vị trinh nguyên
Mầu hoa trắng
như cảm t́nh chân thật
Gửi
cho ai bằng… một ánh mắt nh́n.
(Đời số Xuân 1971)
HOA HƯỚNG DƯƠNG
T́nh vỡ theo từng phiên lá đêm
Em ôm sầu muộn
kín vai mềm
Mùa thu
chim lạ bay về núi
Gieo nỗi buồn
đau lên trái tim.
Em tự ngàn xưa hoa
hướng dương
Yêu anh như suối
ngọt yêu nguồn
Anh mang thần
tượng vầng kim nhật
Soi ánh tơ vàng lên phím
thương .
Anh quá xa vời trong
ước mơ
Mắt nâu trầm
lặng biển sương mờ
Em nghe u uẩn
niềm băng giá
Qua
nẻo hồn em hoen ư thơ.
Em chợt nh́n em nhan
sắc phai
Mi xanh nḥa nhạt nét trang đài
Khi anh mở rộng
ṿng tay mến
Để thoát em ngoài
cuộc đắm say.
Em vẫn làm thơ
khóc một ḿnh
Anh là ảo ảnh
rất mong manh
Thu sang biền
biệt người yêu dấu
Em khổ theo từng phiên lá đêm.
(VNTP
tháng 7/ 1971)
Lươn cát mịn
con sóng vàng soi dấu
Gió thật nồng
khua những mảnh trăng tan
Đêm nhẹ
xuống khung biển chiều trước mặt
Cơn mê nào c̣n
đọng bến hồn hoang.
Ta chới với nh́n
phương trời xa thẳm
Ngọn sao hồng tàn
rụng giữa trùng khơi
Niềm thương
mến cũng dần phai trong mắt
Môi khô
gầy thèm vị ấm làn môi.
Ta ôm kín phiên thủy
triều xao động
Nghe trong tim
ngào nghẹn tiếng thở dài
T́nh ái cũ đă
mịt mù khuất bóng
Dặm
thông ngàn hiu hắt lá mơ phai.
Rừng tinh tú lung linh
hàng nến trắng
Thắp nỗi
buồn vừa chợt ướt bờ mi
Ngón chân qua từng
chặn phiền cúi mặt
Ta u hoài lặng
đếm bước sầu đi.
Tóc ta bay theo
chiều cao đỉnh nhớ
Áo ta mềm tung gió lạnh đường khuya
Tay ta xanh như
mầu trăng lạnh vỡ
Đan
suy tư trên mỗi phiến đêm về.
(VNTP ngày 9/ 4/ 1970)
T̀NH TRĂNG
Sóng th́ thầm trong gió
Lời t́nh ca biển
xanh
Lời yêu nào chưa
ngỏ
Nồng
nàn trong mắt anh.
Em nh́n lên trời cao
Hồn thơ vừa
mọc cánh
Bước chân
hồng xôn xao
Đèn
sao giăng lấp lánh.
Trăng lên vàng
biển khơi
T́nh say trăng rực
rỡ
Ḿnh d́u nhau chơi
vơi
Trong
niềm yêu nỗi nhớ.
Môi anh tràn hương
đêm
Ngọt ngào hơi
thở nóng
Nôi cuộc đời
ru êm
Bàn tay
đan ngón mộng.
T́nh em là trăng sáng
Hồn anh như
biển xanh
Trăng rơi trên
biển sáng
Em yêu anh, yêu anh…