Thơ Võ Ý

 

 

Mùa Xuân Bỏ Trốn

Đêm ba mươi Tết con hỏi mẹ
- Mẹ ơi Tết Bố con đâu?
Mẹ nhìn con ứa hai dòng lệ
- Trời ơi thương quá các con tôi

Đứa em trai ngây ngô hỏi chị
- Chị ơi Tết Bố ta đâu?
Bé mười hai tuổi mơ màng suy nghĩ
- Không chừng Bố đang đi trên tàu

Giao thừa nàng đến bên giường Mẹ
Chúc thọ mẹ chồng năm mới an lành
Không dằn được môi nàng máy khẽ
- Mẹ ơi bao giờ cây liền cành?

Mồng một trẻ con mặc áo mới
Tuổi thơ là xuân sắc nhiệm màu
Chúng thay nhau chúc mừng tuổi Nội
- Chúng mày đây, bố chúng mày đâu?

Khi đó thây cha vùi rừng Thanh Phong Yên Báy
Phổi của chồng phần phật gió Sơn La
Đôi chân con khập khiểng núi Nam Hà
Mây thì thầm với đất- mùa xuân bỏ trốn

Trại Hà Tây, 79

 

Một Trăm Phần Trăm

Thuận lợi là điều cơ bản
Khó khăn kia chỉ tạm thời (1)
Huống hồ mấy chục năm trời
khó khăn kia vẫn còn là
khó khăn chung của đất nước
Cho nên em phải tảo tần xuôi ngựơc
Cho nên em phải cố xoay sao cho được
Mỗi quý gởi cho anh dăm ký quà
để phụ vào tiêu chuẩn
mười ba cân mỗi tháng

Em phải ráng
Các con phải ráng
Ráng tài tình sáng tạo
Không có gạo đào củ chuối thay cơm
Không có vải may lấy lá rừng thay áo
Ráng khắc phục cho giỏi
chịu đựng cho hay
tin tưởng đêm ngày
vào đường lối chủ trương của đảng
Tin kỳ cùng không nản
Nghị quyết sẽ cắp cánh bay cao
Tin tưởng mãi mãi đời sau
Cháu con ta sẽ ấm no hạnh phúc
Sống cuộc đời văn minh hạng nhất
(Tiếng chửi thề văng tục
nghe riết cũng quen tai)
Tin tưởng tổ tiên ta
giống vượn dài tay
nhờ lao động nên đứng làm người như...bác!

Tin tưởng lời ca tiếng hát
Bấm nút là thản nhiên phát
Tiếng hát át cơn đói cơn đau
Tiếng hát chói chang kinh điển nhiệm màu
Vượt chỉ tiêu tăng năng xuất
Ngày hát
Đêm hát
Hát rặt một chều
Hát rỗng cả nồi niêu
Hát lạnh tro than cùa chiền hoang phế

Em hãy tin và luôn ghi nhớ
Nhớ nằm lòng đừng bận tâm anh nhắc nhở
Mỗi tháng gởi cho anh mười lăm kí quà
Gọi là để thi hành đúng
chủ trương khoan hồng nhân đạo
Một chủ trương vô cùng tài tình sáng tạo:
Đi tù tự túc Một Trăm Phần Trăm!

Một trăm phần trăm em ơi
tù tự túc một trăm phần trăm
Cái ưu việt của ta là thế đấy
Cái dân chủ gấp triệu lần cũng là thế đấy
Em ráng tin và nhớ góp phần mình
Thôi tiếc gì ba thứ lủng củng linh tinh
Bộ lư thờ hay chiếc nhẫn vàng ngày cưới
Bán quách cho xong
thứ cướp cạn cướp ngày (2)
để có tiền sắm sửa ngay

Không cần thiết gởi cho anh
tiêu ớt thật cay
cuộc đời tù thiếu gì gia vị hảo
Hãy gởi cho anh đủ đường đủ mở
nước đại dương (3) không làm các khớp
dễ dàng trơn
Cơ bắp quắt queo vì bột mốc lâu năm
hãy gởi cho anh Bê một (B1) loại trừ phù thủng
Mặt mày xây xẩm
nên cũng cần ít Bê đu (B12)
Cuộc đời tù cũng giống cuộc đời tu
thịt cá chất tươi đều nằm trong tiêu chuẩn

Hãy gởi cho anh ít khô có trứng (4)
Anh cũng cần trứng thay dầu
đun thêm ít nước uống cho đở cơn khát khao
tự do thanh thản tâm thần
Anh cũng cần trứng
phóng phi thuyền nhiên liệu chạy bằng than (5)
để gởi cho em chút nắng hanh vàng
rồi ngày mai sẽ là mùa nắng ấm
Anh cũng cần trứng khi vui làm bánh
Bánh hạnh nhân cho đở cơn uất hờn
Bánh su sê cho nồng nàn chăn gối
nhở mai đây gió mùa đông bắc thổi
tím thịt bầm xương...


Gởi cho anh gởi cho anh
Thôi em chỉ gởi
một lòng sắt son
một lòng hiếu đạo

Sắt son của vợ
Hiếu đạo của con
Đủ Một Trăm Phần
anh sẽ thách thức với bạo tàn cay nghiệt
Đủ Một Trăm Phần
anh sẽ sống hiên ngang lẫm liệt
trong tù

Và em
không cần thiết gởi cho anh
lòng hận thù

Trại Hà Tây, 1980

(1) chữ in nghiêng: lối nói của vẹm
(2) tư hửu của người dân là do bóc lột, nên đảng tịch thu
(3) muối hột pha nước (để khỏi cất dấu) phát cho tù dùng bửa
(4) tiền ngân dấu trong bụng khô cá
(5) thuê mướn vẹm biến chất gởi thư chui (không qua hệ thống trại)

 

Là em

Bao năm hương lửa các con thơ
Bỗng chốc chia ly lòng sững sờ
Tay cấu vào đời chân bám đất
Chạy vạy nuôi con chồng vẫn chờ

Là thái sơn cao sừng sững bóng
Sớm hôm ấp ủ tuổi thơ hồng
Là nguồn sửa mát vô cùng tận
Chảy mãi yêu thương với mặn nồng

Là mây của trời hoa của bướm
Mây lang thang hoa cũng nhạt nhòa
Từ lâu ta con tàu lạc hướng
Là vì sao em sáng rực đời ta

Là thuốc trường sinh bùa hộ mạng
Độ trì ta năm thang đọa đày
Là nàng tiên phép màu vô hạn
Các con ta no ấm mừng thay

Ta trên rừng chém tre đẵn gỗ
Mắt lũng sâu má nỗi nên gò
Xương lồng ngực phơi nguyên đủ bộ
Trái tim ta còn đập đừng lo

Môi mím chặt cong người nín thở
Kéo lê theo nghiệp báo hãi hùng
Mồ hôi đổ chan hòa máu đỏ
Máu của ta phải trả lại tim hồng

Là kim cương tự hào trong lữa
Hy sinh cho hạnh phúc tuyệt vời
Trái tim ta reo cười ngạo nghễ
Bởi hình em kết tụ muôn đời

Yên Báy 1978

 

 

Lửa Hoa Niên

Thắm Thiết Không Ngờ

Mẹ mua chiếc nón che mưa nắng
Che tóc mai sợi ước sợi thề
Nhiều khi nhìn không sao nhìn thẳng
Vành nón nghiêng che cũng đở quê

Mẹ mua đôi guốc tránh chông gai
Khi đã thương thương cả dấu hài
Đôi guốc thành đôi hia toán chạy
Vừa chép đề xong em nộp bài

Bởi má em ánh đào phơn phớt
Môi là mơ mơ thắm ngọt ngào
Tan trường về ung dung vòng đạp
Để bay bay vạt áo xôn xao

Em cười hồn nhiên vui chim hót
Em hiền ngoan cánh phượng trang thơ
Sao mỗi lần bên em cùng học
Lòng tôi cứ như dại như khờ

Vẫn còn nguyên lưu bút ngày xanh
Vẫn còn nguyên màu mực chân thành
Giữa sâu đâu đó hai dòng chữ
Thoảng hiện tình tôi sương mong manh

Là bài toán đố giải thật nhanh
Là đôi guốc mộc chạy lanh canh
Là nón là thơ là cánh phượng
Là tuổi hoa niên kết tụ thành

Bởi lòng tôi âm thầm lòng đất
Khối tình xưa hóa khối lượng dầu
Bốn mươi năm sau em khai quật
Ngọn lửa phun ra rực rỡ màu

Tạ ơn đời tạ ơn sự sống
Tạ ơn em đốt sáng tuổi thơ
Em sau trước vẫn là ước vọng
Lửa hoa niên thắm thiết không ngờ.

 

 

Bước Chân Việt Nam Lưu Vong*

Miếng thịt xứ người đắng miệng
nuốt sao trôi
Vĩa hè xứ người trơn quá
làm sao bước vội (1)
Hẵn có lúc anh nghĩ về ao nhà
dù đục dù trong

Từ đấy đất nước mình chịu tang (2)
Từ đấy phố thị làng quê xơ xác điêu tàn
Từ đấy đông bào ruột thịt mình
đọa đày như trâu như chó
Từ đấy cục đất lá rừng cũng biết thở than

Anh đã ra đi trước ngày mất nước
Sau đó nhà tan
anh vượt biển bằng thuyền
Dù trước dù sau
anh từ chối bạo quyền
Từ chối bạo quyền bằng cách từ bỏ quê hương
Quê hương thống khổ như kẻ ăn mày
Bạo quyền biết bao giờ sụp đổ?

Từ Việt Nam trại giam bi thảm
tôi cất cao tiếng hát
với tất cả niềm tin
với tất cả tấm lòng
Tấm lòng của hàng triệu đồng bào ruột thịt mình
đang chờ đang nghĩ đang mong
Hỡi những người Việt Nam lưu vong
Tội lắm người ơi cây thương cội nhớ

Nhớ thương anh từng góc phố con đường
hương bưởi hương ngâu câu hò điệu hát
Nhớ thương anh từng nghĩa trang cày nát
từng nấm mộ rừng sâu
Anh còn đợi chờ còn suy nghĩ gì đâu?

Trời xứ người có tuyết
nhưng trời nào chẳng có mây trôi
Ngọn mây Tần đó có biến ảo lòng anh đau xót
Phố xứ người cao ngất
tìm đâu bóng mát thân dưà
Xe cộ xứ người hối hả thoi đưa
mà bước chân Việt Nam thôi thúc
tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống (3)
Tiếng trống Lam Sơn
Tiếng nhạc ngựa Tây Sơn
Nhớ cố hương xao xuyến tấc lòng mau dồn chân
Cố bước đi trên phiến đá mòn còn in dấu (4)

Tôi không là nhà tiên tri danh tiếng
Cũng không là tay hùng biện đại tài
Tấm lòng tôi chơn chất ngô khoai
như con trâu
trên đồng cạn dưới đồng sâu sớm tối
Tôi nghĩ rằng máu xương đồng đội
đã đổ ra
đâu cam chịu chính sự nầy:
Vô sản toàn dân và diệt trừ giai cấp
Trong khi đó
vẫn có kẻ ăn trên ngồi chốc
Cháu con mình đi nghĩa vụ
bỏ xác lân bang
Chúa ngẩn ngơ
Phật cũng bàng hoàng
Nhà thờ nhà chùa
biến thành kho lương hợp tác
Cả nước trại giam
Cả nhà ngục thất
Ngục thât trơ xương
Trại giam trâu ngựa

Các anh đi mang theo ngọn lửa
Ngọn lửa Quê hương âm ỉ trong lòng
Hàng triệu dân mình
đang chờ đang nghĩ đang mong
Ngọn lửa Diên Hồng
bừng lên ngày quang phục

Những bước chân Việt Nam lưu vong hun đúc
Phút giây rộn ràng trên đất Mẹ quê Cha
Ôi lòng tôi như bừng nở muôn hoa
Ôi Việt Nam! Việt Nam yêu dấu của ta!...


Trại Xuân Lộc 84

(*) Tin đồn vào trại tù : Quân Phục quốc về
(1) Dante, thi sĩ cổ đại Ý
(2) Nhại lại bài Từ Ấy của nhà thơ Cộng sản Tố Hữu
(3) Chinh phụ ngâm
(4) Hồn Vọng phu III

 

 

Nhịp Hồi Sinh


Nhắm mắt lại và em thử tưởng
Tay trong tay dạo bước rừng mơ
Ngọn thu phong chập chờn lá lượn
Chiếc trên cây cánh bướm đợi chờ

Ta dừng lại và em thử lắng
Nghe trong em nhịp thở lạ thường
Nhịp tin yêu ruột rà chia sẻ
Nhịp hồi sinh tơ tóc dẫu pha sương

Con suối hẹn trong veo lời nhạc
Hòn sỏi ngoan quấn quít chân nàng
Pho tượng cổ se mình sởn ốc
Nụ hôn em trời đất cũng mê man

Hãy cùng tôi vượt lên đỉnh nhớ
Thả tung bay sợi ngắn sợi dài
Mây tóc đó ngậm ngùi duyên nợ
Vọng về Nam hoà nhập Đồng Nai

Nhắm mắt lại Thiên đường diễm lệ
Lời em ru vọng tiếng thiên thần
Như chiên ngoan dọn mình khấn lễ
Tôi vì em thánh ý xin vâng

Hơn nửa đời nổi trôi ước vọng
Bỗng xôn xao ánh mắt thu xa
Bỗng tan theo dòng Brahms rơi đọng
Phải chăng em hương cốm quê nhà

San José, tháng 9/98

 

 

Đêm Vu Lan Chờ Xe Buýt


Bước lui bước tới bước chờ
Bước lưu lạc đó bây giờ là đây
Đèn đường nước Mỹ đến hay
Trăng Vu Lan ngỡ bóng ngày phôi pha

Lòng con tấc cỏ phương xa
Chén cơm hiếu tử sao qua Thái Bình
Ngực con thắm thiết hồng xinh
Mà dòng lệ Mục Kiền Liên dâng trào

Bước lui bước tới nôn nao
Bước luân hồi đó trước sau cũng về
Mẹ ơi con lạc bến mê
Mà bờ giác chỉ cận kề Mẹ thôi

St Louis, 92

 

 

Hình Như

1.

Hình như nhịp bước đậm đà
Nhịp vai e ấp chan hòa nhịp tim
Hình như trong ánh mắt nhìn
Thấy căn duyên bỗng giật mình tỉnh say

Hình như trong sợi tóc mai
Một mùi hương lạ bỗng ngây ngất đời
Hình như em muốn mượn lời
Gợi khêu ấp ủ một thời dọc ngang

Tim tôi vỗ sóng Hát giang
Trong mơ lớp lớp hàng hàng có em


2.
Hình như biển đã bớt nồng
Phi lao bớt gió bãi mong bớt chờ
Hình như đồi mộng bớt mơ
Chim muông do dự dật dờ suối khe

Hình như nắng cũng e dè
Nụ thơm chưa ngát đã se thắt chồi
Hình như em muốn thay lời
Chữ tâm chữ tóc rối bời chữ tơ

Hình như tôi cũng bá vơ
Đi trong giá tuyết vẫn ngờ nắng quê

St Louis, 97

 

 

Ông, Nàng và tôi (1)

Gởi Nàng Phố Hội

Ông ở Sơn Tây tôi Thừa Thiên
Ông hơn tôi gần hai thập niên
Tháng hai tám tám tôi ra trại
Tháng mười cùng năm Ông quy tiên

Nhờ Nàng tôi đọc biết đời Ông
Một đời nghèo vẫn tỉnh như không
Qua Ông tôi cảm Nàng cao quý
Nàng hiệp cùng Ông một tấc lòng

Nàng phảng phất giai nhân Vườn Ổi
Tuổi hai mươi yêu người lính hào hoa
Như Ông tôi bỏ Nàng Phố Hội
Ba mươi năm tình ấy chưa nhòa

Ông tôi âm dương cách biệt
Bình sinh không cùng chung màu cờ
Thơ đâu cần trích ngang lý lịch
Tôi kính dâng Ông nén hương thơ...

Sài Gòn 89

(1) Ông : nhà thơ Quang Dũng

 

 

Mười Năm Nhìn Lại

Ai đã từng trông ngóng thâu đêm
mới cảm nhận đêm vô tận
Ai đã từng qua cầu cải tạo
mới uất nghẹn nỗi đoạn trường
Ai đang sống kiếp tha hương
hẵn có lúc thẩn thờ tình quê tình nước!

Trong 10 năm tạm cư Mỹ quốc
Dù trải qua hàng ngàn đêm lưu vong yên giấc
Dù nỗi đoạn trường khuây khoả tro than
Nhưng nhúm lửa quê hương
vẫn đáy lòng cháy sáng
vẫn từng ngày từng tháng,
âm ỉ xót xa...
Mỗi sáng đến sở mỗi chiều về nhà
Mỗi tiện nghi cái ăn cái mặc
Mỗi thu heo may mỗi xuân chồi lộc
Bồi hồi xa vắng ngẩn ngơ...

Xin tri ân đất nước trù phú mênh mông
Xin tri ân khí trời tự do tinh khiết
Xin đa tạ 10 năm
vòng tay hào hiệp
mở rộng phẩm giá cưu mang

Có xa quê mới thấm nghĩa đồng hương
Những ngày đầu tủi mừng bở ngỡ
phố xá e dè chiếc xe cháy dở
lo nghĩ việc làm ngôn ngữ lao đao
Người đi trước dìu dắt kẻ đến sau
cùng học hỏi cần cù
vươn lên hội nhập.
Xin đa tạ cái bắt tay thật chặt
máu mủ ruột rà
Cùng đứng bên nhau
cùng nghĩ về đất tổ quê cha...

Mười năm nhìn lại
ân nhân đồng đội và chính mình
Có điều lặng thinh có điều muốn nói
Dù tôi là người Mỹ gốc Á
một cảnh hai quê
vẫn không lẫn bóng với hình
vẫn thân xác bồng bềnh Saint Louis
mà hồn vọng tưởng Chí Linh!
Vẫn biết nặng sâu là Ân Đất Nước
Tấc lòng tôi há dễ vô tình?

Có hề chi đời vô thường biến ảo
Có hề chi vạn vật chuyển dịch đổi thay
Nhưng cái mốc mười năm cũng đủ
cho tôi kết ước lẽ sống nầy
trong đội ngủ Vì Thế Hệ Ngày Mai...

Mười năm nhìn lại
hiễn hiện trong tâm tưởng
mái đình rêu phong gốc đa cằn cỗi
mắt Mẹ sâu hóm thâm quầng
nhạt nhòa ngóng đợi
mười năm...

Và trái tim tôi
như phải mủi kim châm!

St Louis, 6/1992-6/2002

 

 

Quảng Cáo Kem


Ta bán cửa hàng kem
Kem đủ hương đủ màu đủ vị
Vị nào cũng ngọt
Hương nào cũng thơm
Màu nào cũng thắm

Như cổ vai em mịn trắng kem dừa
Như kem dâu thẹn hồng hai má
Kem sầu riêng màu xanh lá mạ
Mái tóc ta tiêu muối vẫn còn sầu

Ta bán cửa hàng kem
Kem nào cũng thơm ngon bổ
Ăn vào mát lạnh từ cổ đến ruột non
Mát từ bên trong vị tì
đến bên ngoài làn da tươi mát
Như đất trời Đà Lạt
mộng ảo huy hoàng

Kem ta bán như đất trời Đà Lạt
Núi cũ sông xưa ta ôm trọn vào lòng
Mà sao cõi lòng ta triền miên cơn sốt
Cơn sốt tình âm ỉ mấy chục năm
em biết không

Ta bán cửa hàng kem
Lòng âm ỉ sốt
Kem không là liều thuốc tốt
Liều thuốc tốt
Phải chăng Em?

Bình Thạnh 91

 

Sợi Tóc

Bốn năm sau hội nhập với đời
Tôi đã gặp bao người đây đó
Mỗi sợi tóc rơi vì ý Chúa
Tôi gặp em đâu chuyện tình cờ

Chữ nghĩa tôi chẳng là bao
Cùng tắc biến cũng đem  bày bán
Sợi tóc rơi ví bằng cơm áo
Em gọi thầy tôi bỗng thấy xôn xao

Từ lâu không mềm môi túy lúy
Ước ao kia có lúc mĩm cười
Sự sống đời xưa nay vốn quý
Ngày sinh em tôi quá chén cũng do Người

Tôi vẫn nghĩ về em rất thánh
Rất đời thường như lạ như quen
Tôi đang xiếc trên dây đời hiu quạnh
Có hề chi được mất thế cân bằng

Xin đa tạ giây phút hiếm hoi này
Đa ta em đã ghi điều tôi nói
Có một điều em không cần hỏi
Sao tóc tôi xanh lại mỗi ngày


Sài Gòn 1992

 

Lý Lịch Dọc Ngang Của Thảo

Gởi Quý Thảo, con thân yêu

Sinh năm 1973 tức năm Quý Sửu
Nơi sinh Nha Trang thành phố biển
Con ông cựu Không Quân Quân Lực Cộng Hòa
Và bà công dân Việt Nam Tự Do
Năm 1975 Miền Nam thất thủ
cha đi tù
gia đình bị đày đi kinh tế mới
Bình Long Sông Bé
Năm 1980 liều mạng về Sài Gòn
tìm đường sống
Thảo và anh chị theo học các trường
trung tiểu học Phú Nhuận ngỡ ngàng
Mẹ đi rừng đốn củi nung than
tảo tần nuôi ba con bửa rau bửa cháo
Năm 1988 cha ra tù
Năm 1992 theo gia đình đi HO qua Mỹ
Định cư tại Saint Louis Missouri
Học Đại học Cộng đồng Forest Park
và Washington University
Tháng 5/2000 tốt nghiệp BS ngành Hóa
Và hôm nay ngày D tháng M năm Y
Đánh dấu ngày trọng đại của Thảo

Trong hăm bảy năm góp mặt với đời
Thảo hồn nhiên hai năm Nha Trang
chói chang trời biển
Thêm chín tháng bụng Mẹ nưng niu
Năm năm đày đọa sỏi đá Bình Long
Mười năm chịu đựng giai cấp đấu tranh
dưới mái trường xã hội
Hai năm trông chờ ngày đi tị nạn
Tám năm miệt mài đèn sách đại học Hoa kỳ
Và ngày nay Thảo đã hiểu
Tại sao gia đình mình bỏ nước ra đi
Tại sao hàng ngàn đồng bào
vùi thân biển cả?

Trong năm năm thoi thóp Sông Bé Bình Long
Thảo vừa lên hai lên bảy
mà đã nếm mùi tân khổ
mùi lý lịch giai cấp phân chia
Và ngày nay hẵn Thảo đã hiểu
Tại sao cha con chồng vợ chia lìa
Tại sao gia đình mình và biết bao gia đình khác
buộc tình nguyện đi kinh tế mới
khẩn hoang
Tại sao tuổi hoa niên mộng ước thênh thang
Chữ Lễ Nghĩa Hiếu Trung không màng
mà ngày đêm nhồi nhét hận thù
cháu ngoan của Bác
Một viên đạn bắn ra một thằng Mỹ thác
Mười viên mười thằng Ngụy lật nhào
Và ngày nay hẵn Thảo đã hiểu
Tại sao mình và biết bao bạn bè
có mặt ở Mỹ?

Con là máu Cha huyết Mẹ
Trên Cha Mẹ có Ông Bà
Dòng nước còn có nguồn có ngọn
Là người ai chẳng có Đất Tổ Quê Cha
Trong mười Can hạng nhất Quý Nhâm
Trong mười hai Chi trâu là bạn tốt
Quý Thảo cầm tinh Quý Sửu chịu khó cần cù
Đội nắng đội mưa* tự mình quyết tâm đèn sách
Dù chỉ hai năm hít thở khí trời trong sạch
Rợp bóng thùy dương cát trắng Nha Trang
Mà tâm tình Thảo đã nồng nàn như gió biển

Vì Cha là cánh chim Tự Do Dân Chủ
Mẹ là tù phụ hóa đá chờ chồng
Mẹ Cha dòng giống Tiên Rồng
Nên trong máu Thảo có gène di truyền Tông Tổ
Nên dù trải bao năm quắt queo vùng đá sỏi
Khi ra đi còn ủ trong hồn
Từng luống khoai uột èo
Từng mộng ước héo hon...

Và hôm nay ghi dấu ngày trọng đại
Ngày Quý Thảo chắp cánh tung bay
Vào khung trời mộng mơ tơ tóc
Đem sở học kiến văn nợ ơn đời đền đáp
Và tạo dựng riêng mình tổ ấm chung đôi
Thì tránh sao khỏi xúc động bồi hồi
Thuở quê nhà ngày đêm nơm nớp
Gốc ngụy quân ngụy quyền sổ đen trù dập!

Chung vui hôm nay
đầy đủ quyến thuộc thân bằng
Mỗi thành viên là một đóa hoa sặc sở
ngào ngạt nghĩa yêu thương
đậm đà tình máu mủ
Xin trân trọng đóa hoa Nhân Quyền Dân Chủ
Hoa của Tin Yêu Phát Triển và Hạnh Phúc Ấm No
Được như hôm nay
là nhờ hai chữ Tự Do
Được như hôm nay
là nhờ thoát khoải chế độ độc tài độc đảng
Được như hôm nay
là nhờ ý chí vươn lên của Thảo

Ôi hạnh phúc là điều đơn giản
Góp một nhịp tim
cho quê hương thoát cảnh đọa đày
Góp một bàn tay
cho Việt Nam ngẫng mặt với Đời
Ôi hạnh phúc sẽ rạng rỡ tuyệt vời
khi hạnh phúc lứa đôi
chan hòa trong quyến thuộc:
Ta sống cho ta ta sống cả cho Người

Vì sứ mệnh truyền sinh Tông Tổ Cội Nguồn
Dễ gì Thảo vun quén hạnh phúc riêng mình
bằng chồi nụ ngoại lai vong bản?
Xin trân trọng
Lý Lịch Dọc Ngang của Thảo

St Louis, đầu thu 2000

*chữ của Quý Thảo trong Cuộc Tìm Kiếm 12 Năm

 

Võ Ý