Thơ Vũ Thanh Hoa

 

 

LỠ

lỡ tay
đổ
giấc mơ vơi

cười
chưa trọn nụ
rơi
hôi hổi buồn

giọt tình tròn
giọt tình vuông

nhện giăng
giăng mãi
thềm sương
chẳng dày

bạc đầu
sóng 
vẫn thơ ngây

dã tràng se mãi
lại đầy
ngày xưa

tận rằm
nắng
đã pha
mưa

cầu vồng
hư thực

lỡ mùa
lệch đôi

 

PHỤC CẢM

mầm tình ngủ giữa bờ đau
mai này thức dậy hanh hao tuổi mùa

mi hiền ẩn một mờ mưa
nhòa vào chiều ruộm ngỡ vừa thanh tân

rợn lòng rạn những tri ân
môi vừa in dấu mắt ngân ngẩn buồn

xa chùa văng vẳng thiền chuông
hồn đành mặc niệm bềnh bồng ngày hoang

nửa chiêm bao nhuộm thu vàng
ùa về phục cảm muộn màng giấc xưa

bóng người
như đã...
như chưa...


XẾP HÀNG

ngày rơi tí tách café
tiếng chuông điện thoại trả về thinh không

vẽ vào tia nắng lông bông
mặt cười nguệch ngoạc cho lòng thênh thênh

kệ cho nỗi nhớ bập bênh
thả trôi chiếc lá lênh đênh lạc mùa

dán vào quên một lá bùa
đánh lừa chiếc bóng như vừa tẩy trang

thêu thùa chi những đa mang
nỗi buồn tìm chỗ xếp hàng trong tim...

 

 

VẤP


đêm sang

vấp

nửa giấc chiều

sum vầy

vấp

nửa cô liêu

phũ phàng


thong dong

vấp

kiếp đa mang

bão giông

vấp

vẻ dịu dàng

từ em


lãng quên

vấp

một cái tên

nhặt mùa thu

vấp

ngả nghiêng

vàng


mưa dầm

vấp

nắng chang chang

môi cười

bất chợt

vấp

hàng lệ cong


rộn ràng 

vấp
thoáng

tịnh không

ngây ngô

vấp

mắt nạ dòng

đong đưa


từ bi
mấy độ cho vừa

phận này
vấp mãi

chẳng

chừa...

phiêu linh

 

 

NGẢ NGHIÊNG 

Ngả nghiêng níu ngọn gió manh
sẩy tay chới với gió đành...
cong ngang

đong đưa thả nửa nốt đàn
tuột câu hò hẹn nhỡ nhàng...
vân vi

vớt mùa đong bóng thiên di
lắng về phía sóng li ti...
giọt buồn

vẽ tình lên bức mành sương
gọi tên nhau. Vọng lại còn...
mùa thu

khôn ngoan lạc phía mây mờ
chung chiêng biết đến bao giờ...
hồng nhan

lật trang nào cũng đa đoan
ngả nghiêng em. Ngả nghiêng anh...
tịnh hình

 


NGÀY MỚI

vén rèm ngày mới tinh mơ
giữa vu gió ngất ngơ nắng về

màng trong khói café
đồng hồ báo thức bộn bề lo toan

xe xuôi xe ngược rợp ràng
hằn vào mắt phố nhịt nhằng vết nhăn

xòe tay thả một ăn năn
một chiêm bao cũng nhỡ nhàng sang trang

lẫn trong bước bước vội vàng
đánh rơi nhớ giữa hành lang nỗi buồn

áo ai là lượt dửng dưng
thu chưa qua đã nghe chừng đông sang

níu mùa phủ dụ dung nhan
vết mưa chấm lửng đa đoan chập chùng

ngày đi
ngày đến
ngập ngừng…

 

CHIẾC LÁ

Vừa rơi chiếc lá đầu tiên
Nắng chưa kịp thức nỗi niềm riêng chung
Đã nghe chiếc lá cuối cùng
Giấu trong tĩnh lặng cả rừng xót xa
Trả trời một giấc mơ qua
Dấu môi hôm ấy nghĩa là phù du

Chia đều thực thực hư hư
Đang còn tất cả bỗng như chẳng còn…

 

LỤC BÁT INTERNET

Lạnh lùng con phím vô tri
gõ vào hư ảo thầm thì yêu thương
lim dim nỗi nhớ dặm trường
môi tìm môi giữa vô thường thủy tinh

chơi vơi em giữa màn hình
thênh thang ký tự giật mình mồ côi
anh đâu rồi giữa xa xôi
vừa như đối diện đã vời vợi xa

dỗ lòng ảo ảnh thôi mà
mong manh nối mạng như là chiêm bao
đường truyền bất chợt chênh chao
cúi đầu mật mã gánh bao la buồn

chập chờn ôm giấc tơ vương
vẽ vào sương khói...
một đường
nhân duyên

 

NỬA MÙA

nửa mùa
nửa tỉnh
nửa mơ

nửa phiên phiến nhớ
nửa nhờ nhờ quên

thình lình thốt
một cái tên

nửa ngày ngơ ngẩn
nửa đêm giật mình

mùa trôi cái tuổi vô tình
vọng từ xưa cũ nổi chìm chiêm bao

nửa ngân ngấn
nửa nao nao
nửa đầy nửa khuyết hóa vào hoàng hôn

vắng nhau hai nửa mất hồn
kiếp này hẳn phải bồn chồn
…thiên thu

 

LẶNG LẼ  

Em gieo bí mật vào gió
mùa đợi  những hạt quên
lá nhuộm nửa thu vàng rưng rức
niêm phong một cái tên

em đóng cửa khứ hồi những chiêm bao cũ
dấu xưa nhón bước ngược về
trên phố vắng những ảnh hình ẩn hiện
anh đâu?

em quơ tay vào khói
vụn vỡ tiếng còi xe
anh biến vào chiếc máy bay trên đỉnh cao ốc
anh biến vào ô cửa chiếc taxi em không bao giờ nhớ số
anh biến vào màn hình laptop
anh biến vào chiếc điện thoại đơn thân

em mải mê tìm mùa thu không bao giờ thức dậy
nhặt huyễn hoặc trong bóng lá

lặng lẽ
lẻ loi
từng hạt nhớ trổ mầm

 

CHO NGÀY TỰ DO

phóng thích những ý nghĩ sắp đặt
đánh vần hàng tên mình như thời khởi thủy
khỏa chân trần trên cát
tẩy trang thói quen

anh bước ra từ trong ảnh
nhìn em bằng đôi mắt lạc ngàn năm nhớ
nói với em những lời xưa cũ như lá cuối sân trường
đừng ôm em kẻo giấc mơ vỡ vụn
cứ cười hiền như anh

mình đi qua nhau như mùa thu đi qua ngọn bàng trước cửa
có bao giờ nỗi nhớ ngủ yên hơn những hạt mầm trong đất
mở khóa
bay về phía nỗi buồn trong suốt
mưa rơi sau lưng em


 
LƯU ĐÀY MỘT GIẤC MƠ

Em lưu đày mình ra khỏi giấc mơ
làm kẻ khổ sai hiện tại
vẽ vệt khói trắng vào sóng
di cư nỗi buồn vô niên

tiếng còi tàu vô tình nhắc tên anh
em ngoảnh lại đại dương nhớ
rồi cắm cúi bước vào cánh đồng quên
gặt mùa vô cảm

tìm nơi đâu không dấu chân anh
em gieo những hạt mầm huyễn hoặc
ươm tổ bình yên vào ngực đất gầy
trượt đến đáy cốc rỗng

những tiếng chim lạc bầy chắp vá
nhặt từng mảnh thu ghép mùa
thèm như cánh chim khờ khạo
nông nổi tận cùng
mưa

BAY

em mang những giấc mơ
bay vào mây trắng
gió đón em về phía nắng
vĩnh cửu mưa hồng

những cuồng dụ
những hình nộm ú ớ
những quằn quại mùa quên di chứng
những đố kỵ nứt nẻ
bụi tro

em bay giữa những tinh cầu
từng đôi tình nhân hoan phúc
giải mã trò kỹ xảo
phủ phục đền đài rêu

hàng bóng xa mơ
đợi em không hò hẹn
ngày trôi ngược về đêm
phơ phơ ký ức
em ôm trên tay chùm mây trắng
bay
bay

 

  
LỠ

Lỡ tay
đổ
giấc mơ vơi
cười
chưa trọn nụ
rơi
hôi hổi buồn
giọt tình tròn
giọt tình vuông
nhện giăng
giăng mãi
thềm sương
chẳng dày
bạc đầu
sóng
vẫn thơ ngây

tràng se mãi
lại đầy
ngày xưa
tận rằm
nắng
đã pha
mưa
cầu vồng
hư thực

lỡ mùa
lệch đôi


 
VẤP

Đêm sang
vấp
nửa giấc chiều
sum vầy
vấp
nửa cô liêu
phũ phàng

thong dong
vấp
kiếp đa mang
bão giông
vấp
vẻ dịu dàng
từ em

lãng quên
vấp
một cái tên
nhặt mùa thu
vấp
ngả nghiêng
lá vàng

mưa dầm
vấp
nắng chang chang
môi cười
bất chợt
vấp
hàng lệ cong

rộn ràng
vấp
thoáng
tịnh không
ngây ngô
vấp
mắt nạ dòng
đong đưa

từ bi
mấy độ cho vừa
phận này
vấp mãi  
chẳng
chừa...
phiêu linh


 
PHỤC CẢM

Mầm tình ngủ giữa bờ đau
mai này thức dậy hanh hao tuổi mùa

mi hiền ẩn một mờ mưa
nhòa vào chiều ruộm ngỡ vừa thanh tân

rợn lòng rạn những tri ân
môi vừa in dấu mắt ngân ngẩn buồn

xa chùa văng vẳng thiền chuông
hồn đành mặc niệm bềnh bồng ngày hoang

nửa chiêm bao nhuộm thu vàng
ùa về phục cảm muộn màng giấc xưa

bóng người
như đã...
như chưa...

 

PHỤC SINH


Lim dim
mắt thức
lim dim
mắt ngủ
bồng bềnh
bồng bềnh
dụi những bờ cong

mở khóa nắng
chòng chành trăng
sao chìm đáy bể

hổn hển mưa
ngân nga gió
mơn man mơn man
he hé nhụy trầm

rót đêm về thần thoại
nhấp giọt tràn men hôi hổi môi
cài then mộng
cài then mộng

thênh thang ngõ hạnh
phục sinh nhau

 

CÁI BÓNG


Em cởi vào đêm hoang cái bóng của mình
người đàn bà soi gương lau phấn
chải những sợi tóc rối sóng thu
đốt riêng một ngọn nến hạ
khói bay

hạt dẻ thức giấc
lọ lem ngơ ngác tìm lại chiếc hài
chiếc hài đã mất
chiếc hài không có thật
mặt đất vằn những vệt chân quen

những ghế đá độc thân hẹn hò nơi công viên tím lặng
ký ức lưu đày
ánh nến mong manh
ám ảnh bốn bức tường lạnh
em bơi về phía mặt trăng khét cháy

sớm mai những chiếc lá ngủ dậy
cái bóng lại về gõ cửa
tìm em

 

RÓT TUỔI

Rượu đã cạn 

đêm đã cạn
giữa thinh không còn tiếng gió
sang mùa

lật chiếc lá tìm chút mùa đông cũ
mỏng manh gầy
lá úa những đường gân

nghe buốt lạnh từng phím trầm ký ức
lang thang  trôi bản giao hưởng cuối cùng

truyện cổ tích nhắc điều không có thật
chiêm bao về tìm nửa chiêm bao

ngồi lặng lẽ đón mùa đông rón rén
vẽ vào mây những bông tuyết lạc đường

rượu đã cạn

đêm đã cạn

rót tuổi mình
thầm cạn
với
mênh mang
 

Vũ Thanh Hoa