THƠ

ĐẶNG NGỌC KHOA

 

 

 

 

Đặng Ngọc Khoa, sinh ngày 10 tháng 8 năm 1957

tại An Trạch, Hòa Vang , Quảng nam, là một nhà báo,

                    làm thơ phổ biến trên nhiều tạp chí tại Sài Gòn và các

                    trang báo điệntử từ nhiều năm nay. Anh cũng là người

                    tích cực trong những công tác từ thiện, nhất là trong

                    những thiên tai, bão lụt nhiều năm qua tại quê nhà.

                    Vào lúc 15giờ 40 ngày 02-12-2009 anh đã vĩnh viển

                    rời cuộc sống vì bạo bệnh.

                    Những bài thơ dưới đây do chính anh góp lại và nhà thơ

                    Uyên Hà gởi đến theo yêu cầu của Vuông Chiếu.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                     Không dưng, có những lúc không dưng

Ánh nhìn lặng lẽ, hồn rưng rưng

Trần gian đẹp quá, nghìn sau nhé

Hãy nói dùm tôi những ngập ngừng

 

 

 

 

 

 

 

Quay quắt Cà Mau

 Với anh Tô Thanh Nhân - Cà Mau

Nơi ấy dấu chân tôi có còn in trên bờ kênh xáng
Mùi bùn thơm rủ rỉ gọi nhau về
Cà Mau Cà Mau
Gió chướng chạy rần rần khung trời xanh tái
Tôi căng mắt căng thân giấc mơ vỏ lải
Vút chim bay chạm sóng Gành Hào

 

Chôn chân bên cầu thơm dưa hấu
Em chợ đời ám chướng u mê
Tôi trôi tôi chiều trôi cổ tích
An Tiêm thương một gã bên lề

 

Cà Mau Cà Mau
Đêm không ngủ bởi Cà Mau không ngủ
Khát sống như tôi cũng đến thế thôi mà
Nơi con cá quẫy vầng trăng cuối bãi
Em lang thang và tôi hoang mang
Có ai về đốt đuốc mùa sang
Ánh chớp đầu tiên, hy vọng cũ càng

Tuổi trẻ bao lăm vèo gió rụng
Lắng đất trở mình nghe khát khao

Đêm tối trời kinh Nguyễn Văn Tiếp
Điên điển vàng ươm nồi cháo cua đồng
Niềm vui nở bên ngoài trái đất
Tôi say khướt môi em mềm mướt
Chợt dịu dàng thảo khấu đôi tay
Những phận người khốn cùng thế giới
Thương nhau lang bạt giang hồ
Em bắt hụt bóng tôi giữa chợ
Năm Căn rùng rùng cá tôm bay

Chợt một ngày tôi xa biền biệt
Ký ức hằn những dấu chân khô
Cà Mau Cà Mau
Đừng quay quắt đừng yêu thương nhé
Mười mấy năm dài
Sóng Gành Hào còn dội ướt cơn mơ...


Vu Gia, không thể khác

Không thể khác khi gọi Vu Gia

Lũ ùa đêm làng xóm dời nhà

Bên lở bên bồi tang thương sóng

Anh phiêu bạt đời, em phương mô?

Không thể khác khi gọi Vu Gia

Danh đề Phủ biên tạp lục

Gươm khua Trang điền

Ăn hòn nói cục

Mấy trăm năm lòng vẫn Đại Cường

Đầu non đầu núi ơi Phúc Khương

Nghìn năm vọng Lâm Yên nhịp trống

Sông từ trời chảy vào lồng lộng

Em từ mùa non tơ trong anh

Một lần đi, biệt đến trăm năm

Ai xa quê hồn không thầm nhắc

Em xa quê chìm trong cơn khát
Một chút thôi, ngọn gió quê nhà

Không thể khác khi gọi Vu Gia

Bến ly hương dấu chân hớt hãi

Sông tắm gội thiếu thời thơ dại

Tóc bạc mây trời chưa nguôi thương

Không thể khác khi gọi Vu Gia
Nắng xiên khoai mình anh trở lại

Đồng bãi xanh tràn em xa ngái

Giọt lệ thầm

rớt xuống

chiều xa...

 

 



 

 

 

 

 

 

 

 

Cho một ngày buồn

 

 

Anh cô đơn
như một cột buồm
kiêu hãnh
Trong lặng im
biển gầm gào điên loạn
những luồng gió táp mặt người mặt sóng
bãi bờ xa tít khói bếp quạnh hiu

Nơi ấy ngọn lửa vợ anh vừa nhen
đột ngột dập tắt bởi dòng tin trắng
Nơi ấy mẹ anh chặm nước mắt
rớt rơi chấp chới ngắn dài

Nơi ấy, những khúc nhân tình
tên anh không còn đọc thấy
Những câu thơ
lầm lì
cứa vào cơn mơ góa bụa

Nơi ấy, mùa thiếu nữ vời vợi
năm cửa ô mưa bụi
đêm Hà Nội chòng chành gió trở
câu thơ rét run túi áo
viên kẹo nào ngọt ấm môi con...

 

Như một cột buồm, anh rất đổi cô đơn
ngước nhìn trời, vòm trời tối sẫm
đâu tiếng kêu vang vọng ngực chiều
đâu âm ba người đi ngược sóng

chỉ miên man biển dài rồng rỗng
xoáy lốc cuồng phong xô lệch gầm trời


những áng mây rỉ buồn câu hát cũ
những dố khoan cũng cũ liên hồi
chỉ còn tiếng kèn đồng cũ

rền vang trang thơ cũ
báo động mới toanh
về một ngày buồn...



 

 

 

 

Chon von ta về

 

Lên đỉnh non xa
ngồi trong bóng nhớ
chiều trầm âm u chầm chậm
ta con sói buồn
lang thang mép vực
ký ức hồng
ngọn lửa khai sinh

Chẳng vì em chẳng vì ta
những ngọn nguồn
mười tám đôi mươi
chảy ngàn năm tuổi
cổ tích buồn
trương chi mỹ viện
mỵ nương sáo sớ
tấm dìu cám
valse ngày đánh đổi
bóng đêm thách thức ánh trời

và thế rồi ta trôi trong gió
và thế rồi em hóa thiên tai
và thế rồi bóng hiện hình hài
càn khôn phong vận
ta trốn sâu đáy đời sân hận
em trầm tích mênh mông
ta mấy bận vô hạn vô cùng
em một đời lao lung vô thỉ

thử một lần song hành gió
song hành mây
song hành ánh chớp
gói lửa đầu núi
gói tro mép vực
gói gió đầu non
lột da sói cũ chon von ta về...

 

 

 

 

 

Thơ viết trên điện thoại


1.
 Đêm cướp mất em
Ta một mình với bóng
Tin thơ thả lên trời
Trăng thượng huyền ai ngóng?
 

Em bao ngày biển động
 Ta một đời long đong
Tàu chậm chạy song song
Biết bao giờ gặp?

2.
Ta,
tảng đá đầu nguồn ngủ yên
bao năm
 Một chiều,
Thác lũ em hân hoan đánh thức
Không là mật trong rừng
 Mà em làm ta say khướt
Những an ủi phi thường

đến từ lau lách
Nước mắt tức tưởi rơi

Những cánh rừng cằn khô
 Những bến bờ mòn mỏi
Đỉnh rừng chiều
 đại ngàn rung tiếng gọi
 Huyễn hoặc em và hiện hữu anh
Lăn về đâu những viên đá
da xanh
Ngôi nhà bình yên nào ta dựng bên dòng thác lũ
 Trọn đời không tuổi tên, phủ dụ
Đêm ngực trần anh gọi một dòng Hương…
 

3.
Tàu vào ga,
chưa là ga cuối
Nỗi nhớ chồm lên như ngựa
Và như thế,
Ta biết mình không còn trẻ
Để là gã lãng mạn cuối cùng.
 Chúng ta sống trong thế kỷ buồn
 Bao người yêu nhau không nhìn về một hướng
 Khủng bố và sóng thần,
 khói đen và stress
Giữa bóng đêm nghi kỵ

Từ thẳm sâu, anh thầm gọi
Em là niềm an ủi tươi nguyên trên đường vạn dặm
Ta sẽ trở lại em như quay về
 cố quận
 Rộng vòng ôm như buổi
ban đầu.

4.
Em đi, rừng thông ở lại
Hồi âm ngân vang góc trời
Thơ ta chạy ngược

con đường gió
Hôn lên từng dấu chân
run rẩy...

                  Đà Nẵng- Sài Gòn 8.2007.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thoát bão...

 

Như ngọn gió đơn độc
Thoát khỏi tâm bão
Anh lang thang
Dưới trời đêm
Kiệt sức

Qui Nhơn! Qui Nhơn!
Người thơ từng khóc
Đến giờ
Lệ còn ứa mắt ai

Làm sao thoát
Cám dỗ ngôi nhà xây dở
Đổ sập trong xoáy lốc
Mất hút
Mất hút em...

Làm sao thoát
Những cơn đau
Không màu
Không vị
Những trường gió
Nhiệt đới nóng
Nghịch chiều

Cũng chẳng dễ thoát
Những cơn mơ ngoài cơn mơ
Những cơn bão ngoài cơn bão
Ngổn ngang
Làm sao anh thoát khỏi chính mình

Thoát bão,
Ừ thì thoát bão
Cuồn cuộn
Quay về
Anh nhặt nhạnh chính anh...

Quảng Ngãi, 30-9-07, khuya chờ bão Lekima

 

Như cây

Chỉ vài hôm nữa, miền Trung không bão cũng mưa dầm, gió giật.
Cây cối rồi sẽ ngã nghiêng, tơi tả.
Tôi có lần nhìn một cái cây bị gió bão vặn ngược.
Đâu ngờ, có khi mình cũng như cây ấy
Như trong thơ Hermann Hesse.

... Cũng như ngươi
Ta bị cuộc đời vùi dập
Nhưng không gục ngã
Hằng ngày vẫn vươn mình
Ngẩng cao trong ánh mặt trời...
Tấm lòng ta mềm mại, tinh khôi
Đã chết vì cuộc đời thô bạo
Nhưng tính cách ta vẫn không đổi
Ta vẫn vui lòng, ta vẫn tha thứ
Vẫn cho đời những chiếc lá xanh tươi
Vẫn cho nứt hàng trăm chồi non mới.
Dù bị đau đớn quằn quại
Ta vẫn yêu thương trần gian điên dại này.

Hermann Hesse 


 

 

 

 

 

 

Tôi bây giờ

Tôi bây giờ thuộc về chuyện cũ
Tư duy trơ não trạng buồn
Súng lục từng bắn vào quá khứ
Sẽ bắn bồi ở phía tương lai

Chẳng ai nhớ những nan đề chấn động
Âm nhạc thi ca nhức mắt thôi mà
Miếng da lừa chẳng còn thời thượng
Chớ bày đặt ngụ ngôn...

Sách đã cháy mặt tiền lịch sử
Đại bác rền vang lễ hội live
Uốn éo trên sàn những bước catwalk
Nhún nhảy đăng đàn bao gã xinh trai

Đừng mơ tưởng một bình minh sáng lạn
Chiếc lá cuối cùng nứt mạch tái sinh
Lá đã rơi không bao giờ xanh lại
Khi mặt đất mặt người tràn ứ bê tông

Đời thở dài những phường bất nghĩa
Hãnh tiến thời nay mạt sát thơ
Giữa lang sói không gào như lang sói
Hãy cô đơn như một cột cờ

Tôi bây giờ như cột tin báo cũ
Đóng khung cáo phó gửi về trời
Vết súng lục chưa mờ trang quá khứ
Đã ướm cò đại bác phía tương lai

Bản thảo 15.07.09

*Gamzatov viết: "Kẻ nào bắn vào quá khứ bằng súng lục/ Tương lai sẽ bắn lại họ bằng đại bác". Tôi lại thấy, kẻ nào từng bắn súng lục vào quá khứ thì họ sẵn sàng dùng đại bác bắn vào cả tương lai...

 

 

 

Đa mang...


đừng khóc nữa em anh về xa
gối đầu trên cỏ nghĩ quê nhà
làng anh mọc dưới ngôi sao ấy
em có bao giờ ngóng sao sa?

đừng khóc nữa em anh nằm đau
lá úa vàng chân gió bạc đầu
trái tim chầm chậm buồn khản tiếng
chim khách chết rồi em ở đâu?

đừng khóc nữa em đã tà huy
lòng trời vòi vói gió biệt ly
thổi ngược hồn anh bầm ký ức
huyễn hoặc trăng chiều em vu quy...

đừng khóc nữa em sóng thời gian
hóa thạch nghìn năm máu dã tràng
ngọc của đời nhau vùi xanh cát
có bao giờ bừng hoa vông vang?

đừng khóc nữa em những ngày sau
mé biển rừng đêm những toa tàu
đa mang yêu dấu đa mang nhớ
có trọn đời ta đa mang nhau?

đừng khóc nữa em những chiều xa
tay ghì tím cỏ níu sao sa
vết xước của trời
hồn anh đấy

em
sẽ bao giờ em bước qua?...

Đà Nẵng- Sài Gòn 1991.

 

 

 

 

Nhớ Surin

Yêu em anh như trẻ thơ
Chuyện nhỏ thôi đã hờn đã giận
Em xa xôi lòng anh trĩu nặng
Em nói đùa mà tim anh đau...

Những ngày xa rời rạc câu thơ
Anh nhớ em mọi nơi mọi lúc
Cả khi anh bên ngoài phàm tục
Vẫn không ngoài nỗi thương em

Nhớ mắt em cười nhớ môi em hát
Nhớ dáng em ngồi nhớ bước em đi
Nhớ gót em đau anh loay hoay thuốc
Nhớ bữa em về không nói năng chi

Anh yêu em mà sao cách xa
Tin nhắn hiện hình mà em vời vợi
Điện thoại thăm nhau nói năng vồi vội
Những lúc hết ngày trời sắp sang đêm

Này người dưng yêu dấu của anh
Sao không thích hát lời anh hát?
Sao em chợt đôi khi lạnh nhạt
Giữa đám đông lặng lẽ bè trầm?

Ngày dần qua và đêm sẽ trôi
Em chẳng riêng anh niềm âu yếm
Như nắng chiều anh hoài bịn rịn
Ánh sáng một thời đã xa?

Đã đôi lần anh nổi cơn điên
Xóa tất cả đa mang tất cả
Sẽ trong em anh thành người xa lạ
Lang thang tìm chốn bình yên

Đã đôi khi anh muốn bão giông
Cuốn em về phương trời khác
Anh đánh đàn và em ngồi hát
Thiên hạ buồn, đua nhau làm thơ

Anh yêu em, yêu em, yêu em!
Trong mơ một mình thầm thì anh nói
Anh tự đốt mình thành khói
Tàn tro bay lả tả hồn

Mộng du buồn chỉ một cơn mơ
Chập chùng quãng đời anh còn lại
Phía không em anh nhìn xa ngái
Giọt lệ nào rớt phía không anh?...

Caravan, 2007

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Một bài thơ

sau hoàng thị
phượng yêu ma quái
nước non ngàn dặm
ông hát kiều

kháng chiến ca
bịn rịn ca
bên cầu biên giới
biến thể
vỉa hè ca

thế rồi
tục ca
bình ca

du ca

đạo ca
hoan lạc ca

chút phật chút người
chút chúa chút ma
ông
đã sống
rất nhiều đời sống
nhiều cảnh giới
trong cảnh giới mình

tự thuở nào
ông sinh âm nhạc
tự thuở nào
âm nhạc sinh ông

đời là thế
thanh lâu năm bảy lượt
xót mình phận bạc
kiều vẫn trinh
đời là thế
trải bao bến nước
ông vẫn kiều

 

hội hoa

cơn buồn nôn không đến từ trời
khi chúng vận complet cà vạt
những bàn tay man dã
thô nhám cộc cằn lễ hội hoa

đinh bộ lĩnh bị vặt trụi cờ lau
băm sáu phố phường xiêu vẹo
kẻ gian chồng lên kẻ cắp
cái đẹp chẳng cứu chuộc được ai

lý công uẩn
đã nhầm khi định đô thăng long
không kèm thép gai bảo vệ ?
nguyễn huệ chống gươm
rớm nước mắt nhớ
cành đào ngọc hân
          tả tơi
               chiều văn hiến

những bông hoa nở từ ánh sáng
úa tàn trong bóng tối tà tâm
thế giới nằm trong túi chúng
thò bẻ
thò bê
thò bứng
bày biện những căn phòng
sực nức nước hoa
của chung thành của riêng
dẫu vượn chửa thành người

4.4.09

 

 

 

 

Không đề mùa Đông


I
Mùa Đông dài bên ô cửa
Con đường rúc rích bàn chân
Xát hai tay
tìm chút ấm tự thân
Mãi không sinh tạo lửa

Giá lạnh phương Bắc về
Mơn mơn man man
Những hè phố rỗng
Những bê tông buồn
Tái xanh kỷ niệm

Tự dưng
Muốn ù mạch xứ quê
Ríu ran tiếng chim chiền chiện
Tiếng cười bến sông
Tiếng lá tách mầm
Tiếng tuổi thơ lặng lẽ...

Bước ra bậc cửa
Vấp nỗi nhớ
Vấp nỗi buồn
Vấp bản tin màu đỏ
Tựu trung, nhiều mớ...

Bão không hẹn giờ
Mưa từ hốc tối
Em rất chiêm bao

Ta biết
Mùa Đông sẽ rất dài
Và đời sống không của riêng ai
Mà của chú chim sâu
Vô tư lự...

 
II

chiều nao
rượu rót nghiêng đồi
đôi hạc trắng
hốt nhiên ngời
chân mây

ai xa lắc
ngoắc bàn tay
gió giông ngày cũ
vút bay
dùng dằng

chìm đáy cốc
một vầng trăng
hồn thảng thốt
thoắt sao băng
ngang mày

đời thương
còn có bao ngày
cắc cớ nhé
chớ đọa đày
nhau chi

rượu cạn li
gió biệt li
nghìn sau hạnh ngộ
vân vi đàn cầm...

III
Đêm cướp mất em
Ta một mình với bóng
Tin thơ thả lên trời
Trăng thượng huyền ai ngóng?

Em bao ngày biển động
Ta một đời long đong
Tàu chậm chạy song song
Biết bao giờ gặp?

 

 

 

 

mida thơ

ngồi đầu Tàu Hủ mà nhớ cuối sông*

ngó xuống kênh ngỡ trời mênh mông

ngươi xa xứ ta cận xứ chắc

đời vong niên nghe chạnh tấc long

 

ngươi lưu lạc ta đời phiêu dạt

hồn liêu xiêu
rỏ giọt máu tươi

sài gòn chật con đường chân nhớ

đà nẵng rỗng đâu  tóc bạc ngươi

 

một chủ nhật hay nghìn chủ nhật

ta loay hoay không biết tháng ngày

khói người khói xe
khói đồng tứ xứ
ta thương ngươi mắt buồn tư lự

đêm măng đen, gào trắng nghìn đêm

 

tuổi trẻ vụt qua
sương cháy cỏ mềm

thấm đất nâu vùi sâu thế hệ

đạo nghĩa giang hồ
đâu nào huynh đệ

gõ tay lên trán ứa lệ tim mình


mida mida mida
ta là ngươi hay ngươi là ta

ta không phật cũng chẳng là ma

cục đất sét

a cục đất sét

nghìn sau nhân dáng

có chăng là...

 

                     đà nẵng, 21.09.2008

*

quân tại tương giang đầu

thiếp tại tương giang vĩ

tương tư bất tương kiến

đồng ẩm tương giang thủy

 

 

 

Qua đèo Vi-ô-lăk

 

1.

Chưa say chưa về

Chưa yêu chưa đến

Chưa người thương mến

Biết về nơi đâu?

Chân nối phiêu bồng

Tay nối đợi mong

Em chờ Đak Né

Anh đợi Kon Plong

Chân nhớ con đường

Mắt nhớ mù sương

Tay ươm hoa thắm
Môi kết nụ thương

 


Đã yêu thì đến
Đã say đừng về

Ơ! Người thương mến

Mình về Măng Đen

Yêu nhau thì về

Say nhau thì về

Măng Đen, Măng Đen

Măng Đen, Măng Đen...

 

 

2.

Đừng hỏi vì sao

khi đại ngàn lên tiếng

Đừng hỏi vì sao

khi rừng khuất trong rừng

Đừng hỏi vì sao

khi hồn anh lấp lánh

Ngôi sao xanh tình yêu Kon Tum...


Anh lên rừng

làm mầm cây thứ nhất

Anh lên rừng

làm ngàn thông xa

Anh lên rừng

cất lên điệu hú...

    Hú...

Âm vang

Nhà dài…

Hú…

Âm vang giao đấu

theo suốt dòng Dabla...

3.

Cái tay buồn vì không ai nắm

Cái chân buồn vì nhớ con đường

Cái rừng buồn vì con suối cạn

ngực ta phập phồng vì nhớ Măng Đen

 
Em có yêu anh thì về với núi

Em có thương anh thì đến với rừng

Em có yêu anh thì đừng bối rối

Đừng để bàn chân mất dấu con đường

 

Đã yêu nhau thì về trong yêu dấu

Em trong anh và anh trong bao la...

Hê hê

Hê hê

Vi-ô-lăk

Vi-ô-lăk hê...

20/07/2008

 

 

 

 

 

 

 

 

Mẹ tôi

Mẹ như mây trắng cuối trời

Con chạy lúp xúp, mồ côi cánh đồng

1.

Trở trời mẹ xuôi thành phố
Áp ngực rọi vết thương xưa
Đã bao năm bờ vai mẹ
Mang mảnh đạn dáng răng cưa

 Lặng nhìn cái mảnh đạn trắng
Cựa mình trong tấm phim đen
“Trước sau cũng tan vào đất...”
Mẹ cười như gặp người quen

 Lớn khôn giữa đời tôi ngỡ
Đã lụi tàn lửa chiến tranh
Chẳng hay trong da thịt mẹ
Vết thương xưa vẫn đồng hành

 

2. 

Ngày Tết
ngang qua hàng trầu cau
bỗng nhớ
Mẹ ta xưa ăn trầu môi đỏ
Cái cối xay
Cái ông bình vôi
Còn hằn dấu vân ngón cái

Một trăm năm
Một nghìn năm
Con không còn mẹ
Trên cánh đồng mồ côi
Chỉ cánh cò lẻ loi
Phơ phơ mây trắng góc trời...

Một chiều hôm
Con lại chạy về quê
Tay cầm miếng trầu
lặng lẽ
Biết tìm đâu
đôi bàn tay mẹ
Đặt lên
chữ hiếu

muộn màng!

 
3.

Bạn bè ngày cũ xa dần
Bạn mới chưa thấu hiểu
Con nhắn tin mời
Chỉ gặp nỗi trống không

 “Trách chi! Trách chi!...”
Nhớ lời Mẹ dặn
Con đâu dám nghĩ gì
Đương đại
cuốn người đi như thác
Đề mốt những sẻ chia

Đám giỗ không trùng chủ nhật
Cô đơn ngày
               Cô đơn con
Bộc lộ mình trên mạng
Không gian ảo
               Thế giới ảo
Hy vọng Mẹ đọc được những dòng này

 
Nhớ mãi
bản tin ngày nào
con viết
Mẹ không còn để đọc
Trong khung cáo phó
Mẹ tôi! 

Mồng Hai Tết Mậu Tý '08

 

Đôi hạt trắng

Với Phạm Trần

chiều nao
rót rượu nghiêng đồi
đôi hạc trắng
hốt nhiên ngời
chân mây

ai xa lắc
ngoắc bàn tay
gió giông ngày cũ
vụt bay
dùng dằng

chìm đáy cốc
một vầng trăng
hồn thảng thốt
thoắt sao băng
ngang mày

đời thương
còn có bao ngày
cắc cớ nhé
chớ đọa đày
nhau chi

rượu cạn li
gió biệt li
nghìn sau hạnh ngộ
vân vi đàn cầm...

Hòa Cầm, chiều 13.05.08 

 

 

 

 

 

 

Hòa Sơn từ biệt khúc
                        *Gởi Lương huynh và đồng đội tôi ở Phú Ninh ngày nào...

Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Mai ta thả dốc xuống xuôi rồi
Ta đi mình ta con ngựa sắt
Sá gì không chở hết buồn vui

Đêm chạy vào khuya càng thấm lạnh
Bên lưng thắc thỏm mảnh trăng tà
Còn chén thương này xin cạn hết
Can chi nước mắt lại trào ra

Lương huynh chưa già tóc nhuốm khói
Hồn ta năm tháng cũng nhòe sương
Cuộc gặp bất ngờ không hẹn trước
Mừng quá chừng nên chén rượu khan

Một ở ven trời bao lận đận
Một nơi góc núi có vui gì
Chất chứa bao điều không nói xiết
Thôi đành ta trút cạn vào ly

Ta nhớ đầy xanh màu áo cũ
Từng tuôn bao suối, nhuộm bao rừng
Tay-kẻ-trói-gà mềm tựa bún
Vẫn nổi vồng lên những lớp sần

Ta say tình người mùa bão lũ
Lán gầy lệch vách, mái trời bung
Bao thằng cởi trần quần gió dữ
Có hề chi Thanh niên xung phong

Ta thèm một chút hương trà đậm
Ướp cả mùa trăng hoài cảm đầy
Cái tiếng thơ huynh chùng bóng núi
Vẫn duềnh như sóng giữa lòng đây

Ta thương những thằng không hộ khẩu
Ra đi như nguyện chẳng quay về
Sao có đêm cầm câu tiễn biệt
Thở dài chi tiếng của rừng khuya...

Nỗi nhớ trào lên từng chén rượu
Xanh trong đôi mắt, tím đôi lòng
Tóc rã rơm khô, mùa đã cạn
Bè bạn tìm nhau biết gặp chăng?

Nỗi nhớ lùa qua vách gió trống
Nói nhiều cũng chỉ bóng mình nghe
Đành với ngàn cây ta thức trắng
Mặc những niềm xưa đổ ngược về

Đôi bóng bỗng dưng thành độc ẩm
Tri âm không cứ tỏ ra lời
Phố thị no người chìm phía dưới
Cũng chừng biền biệt giữa trùng khơi...

Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Ta đi nào dám hẹn, đừng mong
Mai cánh chim trời mơ bóng núi
Nguyện với lòng nhau giữ chút lòng!

1990

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không dưng ngồi nhớ

Không dưng mà hồi nhớ miền Tây
Chiều đang Lộ Tẻ thoắt mũi Nai
Sóng rộn sông Tiền xô sông Hậu
Lất phất khăn rằn em so vai

Không dưng mà hồi nhớ Bạc Liêu
Chấp chới chim bay ríu chân chiều
Rượu gạo thơm tho tình kỹ nữ
Thưở phiêu bồng tôi trót mang theo

Không dưng mà hồi nhớ người ơi
Dấu chân nghiêng đốt cuối chân trời
Bạc Liêu!
Bạc Liêu!
Biết bao giờ trở lại
Ký ức buồn
đi
như là trôi
(*)

Không dưng, có những lúc không dưng
Ánh nhìn lặng lẽ, hồn rưng rưng
Trần gian đẹp quá, nghìn sau nhé
Hãy nói dùm tôi những ngập ngừng...

ĐN, 08/04/2008

(*) thơ Đynh Trầm Ca

 

 

 

 

 

 

 

Thủ Thiệm


Chưa về Tam Hải đã gặp ông

Đò đầy một đám cưới qua sông

Nheo mắt ông cười điều chi vậy

Mà má cô dâu bỗng đỏ bừng?


Thoắt ông lững thững dọc Kỳ Hà

Tay nải níu tìm bóng người xa

Đâu nào tay bí thư làng cá

Chớ ngại chi qua Thủ Thiệm mà...


Ông bỡn cợt ông bỡn cợt đời

Nghiêng ngó soi tìm những cuộc chơi

Ông ngỡ chát chua đời đáo để

Còn mất được thua ngầu dâu bể


Ông đã băng qua cõi con người

Chân chuồi trong cát đầu chạm trời

Chiều Núi Thành nằm Thủ Thiệm

Ngọn sóng nào cũng sóng mồ côi...

Quảng Nam, 8/1988

 

 

 

Với William…

Nhớ VCH

 

Lọ mọ như hai khứa lão

Chat chiếc là đôi ta

Chữ như cải lương ngày cũ

Rổn rảng tình già

 

Người buồn chót vót núi

Ta cuối biển không vui

Phải chi gần tí chút

Cụng ly ngọn lửa hồng

 

Cụng ly xa với Hàm Rồng

Cộp một cái ngang tàng hảo hán

Chạm nhẹ nỗi dịu dàng

Rượu khít Biển Hồ chưa?

Phả hơi về Chư-păh



William

Thôi đừng buồn nữa

Buồn vui như nước đá

Đông rồi lại tan...