Thơ
Hư Vô
Hư Vô tên thật Hùng Võ
sinh tại An Xuyên (Cà Mâu).
có bài trên các báo
tại Mỹ, Gia Nã Đại,
Úc Đại Lợi
và nhiều trang web. Hiện phụ trách trang thơ trên
tuần báo Việt Luận tại Úc.
Tác phẩm đã
phổ biến:
Thành Phố Anh Đến (thơ, 1974)
Chúng Mình Mất Hết Chỉ Còn Nhau
(thơ, 2007)
ĐỢI
TRĂNG
Ta ngồi chồm hổm
đợi trăng
Đêm
đang hóa đá hết
phương cựa mình
Dính vào một cuộc
tử sinh
Níu hoài không tới bóng hình
thiên duyên
Ta ngồi
xổm xuống vô biên
Chờ em thắp ngọn
trăng biền
biệt xa
Để ta bẹp xuống
bao la
Hỏi trăng,
trăng đã chắc già
hơn xưa ?
Hỏi ta
hồn phách đong
đưa
Nghiêng hai con mắt cho
vừa
vặn đau
Một đời chổng
cẳng
hư hao
Đợi trăm năm
nữa có lâu
lắc gì!
Ta ngồi giữa lúc
ta đi
Đường trần riêng
một lối về,
đó em
Mất nhau chưa kịp
gọi tên
Trăng khuya mãn
nguyệt, miếu
đền bỏ hoang…
Hư Vô
TÊN EM, VIỆT NAM
Em sinh ra đời giữa
lòng súng đạn
Chưa biết hận thù
từ những cưu mang
Nhưng em biết yêu
thương và nín chịu
Bởi trong tim dìu dặt máu
anh em.
Thân côi cút ôm buồn vào
đất lạ
Nắng cháy da vàng, phố xá
chưa quen
Giọt mồ hôi còn thơm
mùi sữa mẹ
Chảy ngang phận
người một tháng tư đen.
Cuộc đổi
đời đâu có ai hò hẹn
Nét em gầy mang vóc dáng
Việt Nam
Đường tương
lai cong như hình chữ “S”
Em bước vào đã
trầy nát đôi chân.
Có quê hương nhưng sao
không chỗ trọ
Có giống nòi cũng bỏ
lại sau lưng
Đời đẩy
đưa em nửa chừng sấp ngửa
Bến bờ nào nương
tựa để dung thân?
Chẳng lẽ lại so
đo cùng số phận
Mẹ đặt tên em, tên
gọi Việt Nam
Điềm báo trước
những thăng trầm, lận đận
Từ bào thai oan nghiệt
nở trăm con…
Lên non, xuống vực
đâu còn lựa chọn
Tai biến dập vùi
biển hóa nương dâu
Gốc tích, cội nguồn,
em đâu hiểu thấu
Hơn-bốn-ngàn-năm hay
mới bắt đầu?
Một cõi trần ai đã
đầy nghiệp chướng
Hình hài em co quắp giữa
oan khiên
Môi khô khốc thèm
được lần đã khát
Bên bầu vú mẹ ngọt
lịm vô biên.
Nuôi em lớn theo từng
cơn hấp hối
Cả đời còn chút
trăn trối, ăn năn
Lỡ mai em chết xin
đừng vuốt mắt
Mở trừng trừng
một chứng tích Việt Nam…
Hư Vô
ÁO XUÂN THÌ
Ơn em,
áo Tết đã vàng
Đàn chim vỗ cánh dung nhan
dậy thì
Tôi về mất dấu
thiên di
Đường năm bảy ngả biết đi
lối nào?
Vườn xưa
nắng ở trên cao
Bóng nghiêng chưa tới lối vào
áo em
Cảm ơn,
phố vẫn trinh nguyên
Để tôi giấu kín tôi riêng
hình hài.
Đường nào
mái tóc chẻ hai?
Nhánh chia Đề Thám cho
dài Lý Bôn
Từ em,
răng khểnh biết buồn
Áo bay
cuốn góc linh hồn tôi theo.
Tay trần che giấc
chiêm bao
Dáng xuân mù mịt tơ nhầu
đáy gương
Lối về
mất dấu uyên ương
Tôi nghe đã tới cuối đường
bơ vơ…
Hư Vô
TẶNG PHẨM
BỐN MÙA
Xuân em trổ nhánh vào thơ
Thương ai xõa tóc so đo
đợi chờ?
Anh về như một
giấc mơ
Tặng em chiếc nón che
hờ chiêm bao .
Hạ nghiêng áo trắng
ngọt ngào
Bay theo bóng nắng chiều
thao thức vàng
Tặng em hết một
trần gian
Gom về gìn giữ
để ràng buộc nhau.
Mùa thu mấp mé hiên rào
Heo may ngang đọt lụa
đào sân trong
Tặng em bóng nguyệt
tơ hồng
Đếm từng chiếc
lá gói lòng người dưng.
Này em, cúi xuống mùa đông
Tan vào ký ức một dòng
trăm năm
Tặng em chăn gối em
nằm
Để nghe hơi
hướm vẫn còn của anh…
Hư Vô
TÔI VẼ EM, MÙA
THU.
Tôi vẽ em, mùa Thu Hà Nội
Lá bàng trôi tím mặt Hồ
Gươm
Em bước qua bóng còn
ở lại
Để tôi mắc nợ
những con đường.
Đi đâu cũng vấp
mùi hương cũ
Hoa sữa vườn ai
rụng trắng môi
Chân nghiêng thành quách bờ rêu
phủ
Mùa thu đã thay áo em rồi!
Còn đau đêm buông mình tóc
rối
Tôi mang hồn cổ tích
đi hoang
Trả em nhan sắc buồn
vô tội
Hà Nội ơi, thôi đã
bẽ bàng.
Tôi vẽ em, mùa thu phố
lạ
Chờ nghe hương
cốm ngọt môi quen
Để nước
mắt chia vào hai ngả
Chảy thành giọt máu
xuống đời em…
Hư Vô
EM QUA CẦU, RÚT
VÁN
Em qua cầu, rút ván
Tôi thất tán cơn mê
Mưa bay không thấy
đất
Mưa mất dấu tôi
về.
Chút hương em đánh
rớt
Bên mé bờ hư không
Tôi quăng hình tôi xuống
Để nhặt bóng em lên.
Môi tôi dường khô máu
Gọi tên người
dấu yêu
Đâu còn nơi nương
náu
Giữa muôn trùng quạnh hiu.
Mưa ngang dòng nước
mắt
Ướt lối vào bể
dâu
Chân không còn chấm
đất
Tôi biết đi phía nào ?
Em qua cầu, rút ván
Ngọn mưa quất
về đâu ?
Xin em đừng che giấu
Chắc gì em không đau…
Hư Vô
ĐỘNG
NGUYỆT
Đã tới giờ
động nguyệt
Em chưa kịp trở tay
Hình hài tan thành khói
Ngang tàn tích liêu trai.
Tôi chạy vào vô tận
Níu hụt một vầng
trăng
Gọi nhau lời tuyệt
vận
Đồng vọng tới
trăm năm.
Nguyệt cầm giao
tương khúc
Giữa đôi bờ chông
chênh
Em phơi hồn tiền
kiếp
Cho ngửa nghiêng miếu
đền.
Đường đã cùng
đã tận
Đâu còn chỗ rút chân
Lạnh tanh dòng trăng
rụng
Nguyệt khuyết dấu
lưng trần…
Hư Vô
DÁNG THƠ
Đêm rung theo phím
dương cầm
Nghiêng câu lục bát thăng
trầm đời nhau
Chong đèn thức với
chiêm bao
Em như sương khói tan
vào dáng thơ.
Tóc tơ thả xuống tình
cờ
Thương ai nhánh chẻ
đôi bờ so le?
Đường thu mù mịt
lá me
Vàng chân tôi một vỉa hè
chưa quen.
Giật mình đánh rớt
trái tim
Tay không ôm bóng em biền
biệt xa
Còn nghe vướng dấp
lụa là
Mùa thơ đã biết kiêu
sa tên người.
Tôi mang cái tội tình tôi
Phiêu diêu vào một cuộc
chơi lạ lùng
Dáng em như thể muôn trùng
Thơ tôi tận khúc cùng
đường, đó em …
Hư Vô