Thơ Uyên Hà
.

BẠCH MÃ 1

Tưởng rằng trên ấy mùa Xuân
Ta lê gậy trúc đi lần theo em
Rừng nghiêng con dốc cũng nghiêng
Trái tim chao đảo chông chênh đến điều
Xin cho đừng có xế chiều
Con đường đừng hết cái đèo đừng qua.


BẠCH MÃ 2

Thời gian xin hãy dừng chân
Cho tôi đuổi kịp nửa phần của tôi
Nửa phần xanh tóc đỏ môi
Nửa phần thấp thỏm đợi tôi nửa phần

Thời gian xin hãy dừng chân
Cho tôi bắt gặp nửa phần của tôi
Cho tôi nhập với hồn tôi
Còn dang cánh nhỏ trên đồi thanh xuân.



BONG BÓNG BAY

Tôi hôi nhỏ vẫn hằng mơ màu sắc
Hút bọt xà phòng thổi bóng bay cao
Nhìn vào bóng thấy mình như rực rỡ
Nắng buổi chiều và quả bóng vờn nhau

Bóng mang cả ước vọng tôi vào đó
Theo gió trời lơ lửng lướt từng đôi
Tôi theo bóng suốt những chiều nắng tốt
Lòng tưởng đâu giữ bóng được muôn đời

Nhưng tay nhỏ, những ngón buồn thô bạo
Biết làm sao giữ bóng được cho mình
Từng chiếc vỡ tan đi từng ảo vọng
Bọt xà phòng rơi lả tả buồn tênh

Chiều hôm qua nhìn em đang thổi bóng
Miệng thơ tròn nhẫn nhục, ồ say mê !
Tôi biết bóng muôn lần rồi sẽ vỡ
Nhưng em cần, em cứ thổi lên đi

Rồi em sẽ đớn đau và thất vọng
Nhưng ngày sau em hẳn biết nhiều hơn
Khi sự thật đập lên đầu ảo mộng
Bóng bay rồi, người đứng khóc, tay không

1965


CHÂN BỮA ẤY
Tặng Bích Hà, để thay lời đưa tiễn

Bữa em đi không một lời từ biệt
Rồi đi luôn, chẳng thấy quay về
Cánh đồng rộng tôi đứng mòn một góc
Cau vườn em chừng rụng mấy tàu khô

Sầu bữa đợi sầu hơn sầu bữa trước
Tôi men theo nền giếng chỗ em ngồi
Chân bữa ấy trắng trinh hồn đệ lục
Đã xéo dày ngang dọc nẻo hồn tôi.


CHỊ ƠI !
Nhớ về Bà Rịa và chị Nguyễn đức Vĩnh

Chị ơi chiều ấy em say khướt,
Như những chàng trai lỡ hẹn về
Chị ơi trong bóng chiều thổn thức
Vẫn sáng vô cùng một bến quê

Chị ơi chiều ấy em về muộn
Như những chàng trai lỗi ước thề
Lối qua vườn cũ em quên bước
Vẫn thấy mênh mang một nẻo về

Chị ơi chiều ấy chị quên chưa?
Mây trắng còn mang cả bến chờ
Và em hoang dại như mây trắng
Váng vất bên trời theo gió mơ

Em của chị đây, của chị đây
Trưởng thành nhưng vẫn cứ thơ ngây
Ủ trong tim mỏi vì năm tháng
Một khối u tình cháy cỏ cây.



CHIẾC XE ĐẠP CỦA EM
Tặng Vợ tôi

Chiếc xe đạp đầm của em màu xanh
Có chuông, có đèn
Yên xe và chắn bùn
Có tua rèm màu xanh lục
Treo lủng lẳng trước đầu xe
Là chùm hoa cúc
Bàn tay nõn nà trên ghi đông

Chiếc đĩa tròn quay chẳng khó khăn
Vòng sên nhỏ đi, về yên ắng
Trên cặp pê-đanh là đôi bàn chân trắng
Khi lên cao khi xuống thấp, êm đềm

Vạt áo dài thơm lừng
Gấp lửng sau yên
Che kín một phần chiếc cặp
Và che kín
Phần thân hình gấm vóc
Trên cao bay là mái tóc thề.

Bánh xe lăn không vẫy bụi nhiều
Chỉ toả thơm mùi hương cũ

Đường đời dài ngằn ngoèo
Vòng xe em nhỏ
Phải lăn qua bao chỗ dừng, bến đỗ
Vẫn đưa được em về
Với tôi


CHUYỆN VÃN BÊN SÔNG

Sau tết lại qua Lào
Gặp em nơi quán cũ
Trong êm đềm men rượu
Hỏi ‘Xuân này ra sao?’

Em cười, tựa chiêm bao:
‘Rời me năm Kỹ dậu
Hai năm Xuân không tới
Em còn, vẫn đôi mươi’

-‘Trăm gian khó cuộc đời
Há chẳng làm nên tuổi’
-‘Hai năm Xuân không tới
Em chẳng thèm già đâu!’

Im lặng một hồi lâu
Em nhìn sông xa tít :
-‘Thăm em vừa sau tết,
Chắc anh còn mùa Xuân?’

-‘Em ơi ta phong trần,
Gởi lòng trăm quán chợ
Mùa Xuân thứ năm mươi
Quê nhà, người giữ hộ’

Savanakhet, 1996


ĐỢI

Tôi đợi lòng bớt động
Đến chào em vu quy
Mắt còn cay khói pháo
Khi xe người rời đi

Tôi đợi lòng lắng đục
Đến thăm em chín mùi
Sáng trưng vườn kẻ khác
Chói loà linh hồn tôi

Tôi đợi ngày tháng lụn
Xước chân, em trở về
Ngõ lên Chùa, nín lặng
Tôi, Em và Trúc tre


NHỚ BẠN
Tặng ĐYNH TRẦM CA

Tụi mày cứ bỏ đi từng đứa
Cứ đuổi theo hoài những giấc mơ
Ta ở Sài gòn say từng chặp
Nhớ về hun hút những năm xưa

Vài thằng mất biệt về phương Bắc
Dăm đứa tàn tro giữa cánh đồng
Có thằng tan xác trong vườn cũ
Lặng lờ vẫn chảy những dòng sông

Mấy thằng thoát khỏi thời chiến quốc
Còn ta đứng lại giữa xuân thu
Có ai tri kỷ mà than thở
Gió quật ngàn lau, bãi mịt mù

Ai hỡi phương nào ai có biết
Vàng trăng còn đậu giữa hồn ta
Quê hương thấy đó mà như mất
Tàn cuộc trăm năm vẫn nhớ nhà

2001


QUA CẦU
Tặng Kylia

Thấy em đi qua cầu
Tóc vàng như nắng hạ
Trong khi trời đang thu
Và lòng tôi đông gía

Thấy em đi qua cầu
Mắt xanh màu biển biếc
Em có nhìn thấy tôi
Đang chìm trong luyến tiếc

Em đã đi qua cầu
Tôi đã đi qua cầu
Tóc vàng và mắt xanh
Sao vẫn còn phía trước?


VỀ TRẦN QUÝ CÁP, HỘI AN
Tặng Lưu Nga

Chiều nay đứng lại bên trường cũ
Tưởng thấy em cười ở cuối sân
Ba mươi năm trước từng theo gót
Nay lạc nhau rồi những bước chân