Kỷ Niệm Xanh
Hồ Ðắc Thiếu Anh
. đêm đốt lửa cháy bùng thương nhớ
nhớ nhớ người, nhớ nhớ quê hương
ngoài nớ trong ni mấy dặm đường trường
xa xôi quá làm răng về em hỉ ?

ơi Trường Tiền , ơi sáu vài tri kỷ
còn nhớ không dáng liễu thẫn thờ qua
ơi con đường Lê Lợi phượng giăng hoa
và những buồi tan trường thương thương quá

chiều Vỹ Dạ nắng vàng xen kẽ lá
rủ nhau về rộn rã tiếng thơ
bến đò xưa Thừa Phủ có trông chờ
người con gái ngẩn ngơ chèo lộn nhịp

đường vô Nội ai nhặt xoài rụng chín
cười tranh nhau, cười nhăn mặt xoài chua
chừ Kim Long mùa mít đã chín chưa
đồi sim tím có còn ai hò hẹn ?

chùa Linh Mụ em có thường hay đến
để nguyện cầu quê mẹ hết long đong
'lòng cuồng điên ví nhớ' những đêm đông
say tiếng hát quên cả trời rét mướt

thời thơ ấu như dãi mây óng mượt
ta cuộn tròn và khăn gói mang theo
yêu làm sao thời buổi nhỏ trèo leo
và những quả cam sành mình hái trộm

bưởi, thanh trà, mẹ vẫn lồng cho lớn
chừ mẹ đi không biết có ai trông
hỏi thăm em còn thấy bóng trăng trong
bên giếng nước với hai người tri kỷ

nì, trước nhà có mấy giàn thiên lý
hẹn ngày về mình hái nấu canh tôm
cây khế sau hè hôm trước mẹ lôn
ra dòm thử đã trổ hoa chưa rứa ?

em có nhớ hay về thăm ruộng lúa
nhặt giùm ta vài tép trổ đòng đòng
nếp năm ni ngoài nớ được mùa không ?
thèm chi lạ miếng xôi nghèo nếp mới

quê hương đó những bàn tay vun xới
như vú hồng căng sữa mẹ cho con
như búng cơm mẹ cố mớm cho tròn
như lóng mía mẹ lom khom róc vỏ

đàn con mẹ lớn khi mô không rõ
chừ đứa còn đứa mất đứa ra đi
dòng sông sâu muôn thuở hãy còn ghi
lời hẹn ước thuyền qua cùng năm tháng

nhớ nhớ nhớ nhớ mùa xuân nắng ấm
nhớ hạ buồn phượng vĩ nở chia xa
nhớ thu buồn nhớ đông lạnh buốt da
và nhớ hết những yên bình xưa cũ

tình thơ mặn trên bờ môi hoài cổ
soãi mắt buồn mòn mõi cố nhân ơi

Hồ Ðắc Thiếu Anh
(Mênh Mông Chiều - 1992)