trúc vờn mấy ngọn nắng rơi
rơi
lạnh bỗng lâm thâm rớt tự trời
mây xám chụm đầu tung áo lụa
rồi hoàng hôn đến dễ thương ơitôi gọi hay là cơn gió gọi
mà cành trúc ngã xuống bên tôi ?
vườn ai biếc quá còn đâu nữa
vạch lá tìm quanh chẳng thấy người
Vỹ Dạ không ngờ hoang vắng
thế
lòng tôi đau đớn tự nhiên thôi
cau đầu thôn đứng run cầm cập
Huế chắc đang rung ở dưới đồi ?
sông Hương trổ nhánh qua làng
Vỹ
mặt nước lờ trôi hoa mận trôi
Vỹ Dạ ôi chiều tuôn nước mắt
tôi về ngơ ngác nước xuôi xuôi...
mùa hè hoa phượng tàn năm
trước
còn vọng âm ty rợn tiếng cười
nón lá bài thơ bay mất chữ
tôi cầm chi nữa thả tay rơi...
Huệ Thu
(tập thơ: Một Thời Lưu Lạc / USA 1997) |