Chiều Trên Chiếc Cầu Quê Hương
Trần Hoan Trinh
. Tôi lớn lên bên một dòng sông
Nơi có tơ bay những chiều gió chớm 
Nơi có chiếc cầu nghìn năm lưu luyến
Có con trăng chờ đợi đêm về
Có đỉnh núi buồn đợi áng mây che
Có tiếng ve ran những ngày nóng nực
Có những đêm mưa buồn thúi ruột
Có những chiều gió lạnh cắt da
Có những nụ cười như gần như xa
Có những ấp e như thương như nhớ
Có những mắt nhìn như mời như chối
Những bâng khuâng nửa hẹn nửa hò
Ðẹp vô cùng như một bài thơ….

Tôi lớn lên và tôi bỏ đi
Ði tít mù tăm không hề nghoảnh mặt
Ði cuối chân mây đi cùng trời đất
Ði lang thang chiều biển đêm rừng
Bỏ cả cuộc đời ở lại sau lưng
Bạn bè gần xa anh em ruột thịt
Gió dịu mây hiền non xanh nước biếc
Ði kiếm đi tìm ảo ảnh phù hoa
Theo đuổi miệt mài nhan sắc kiêu sa
Phú quý bọt bèo công danh lận đận
Khi đứng lại thấy mình tan biến
Vào hư vô gió loạn mưa cuồng
Ngẩn ngơ nhìn khói sóng hoàng hôn ……

Xin trở về tìm lại vầng trăng
Ðêm nào rất xa trải vàng thảm cỏ
Xin trở về quê hương thương nhớ
Nghìn năm mây bay nghìn thuở đợi chờ
Tay vịn vai cầu kiếm một vần thơ….. 

Trần Hoan Trinh