Hội An, Nỗi Nhớ Trong Ta
Dư Mỹ
. cho Tuyết Mai cùng những bạn bè Trần Quý Cáp ngày xưa

nghe tuyết đổ nửa đêm ta chợt thức
quê hương ơi, ta lạc bước phiêu bồng
giữa vùng trời bắc Mỹ nhớ mêng mông
con phố Hội, hồn ta xưa thơ dại

trường Bà Mụ tiếng thầy cô vọng mãi
bạn bè giờ dăm đứa lạc dăm nơi
ta lớn lên bằng giọng hát tao nôi
lời ru mẹ - hò ơ trong giấc ngủ

qua chùa Cầu ai thương hoài quá khứ
áo trắng về Âm Bổn đẹp trong mơ
tuổi học trò ta tập tễnh làm thơ
vần gieo lạc, ý còn nghe vụng quá

ta tìm đến, em nhìn ta, khách lạ
có gì đâu cùng con phố chung tên
trên dấu chân ta có dấu chân em
ngày hai buổi đi về - đầy sách vở

trót yêu em ta thành tên mắc nợ
nợ ân tình, nợ đèn sách cưu mang
đêm hẹn hò ta đếm bước lang thang
con phố cũng vui lây tình thơ dại

chè bắp Cẩm Nam - ngọt môi con gái
hương cao lầu ấm dạ khách viễn phương
Hội An ơi từng tên quán bên đường
từng con hẽm trong lòng ta sống lại

ta nhớ mãi tiếng cười cô em gái
buổi trưa hè gội tóc bãi Kim Bồng
đêm trăng về ngồi vọc nước bờ sông
xếp thuyền giấy thả trôi dòng Cửa Ðại

bến Cẩm Thanh thương giọng hò cô lái
mau lên đò kẻo lỡ chuyến đò trưa
ai có về thăm lại Vạn Gành xưa
con cá nục thơm nồng rau Trà Quế

Hội An đó biết bao điều muốn kể
đã đi vào cổ tích phải không em
đã đi vào trong mỗi một trái tim
mà dĩ vãng vẫn còn vương vấn mãi

đêm bắc Mỹ - ôi nghe buồn tê tái
tuyết lạnh ngoài trời, tuyết lạnh trong ta
sao bỗng dưng ta thành kẻ xa nhà
quê hương đó ngoài tầm tay ta với

qua đại dương xin một lần nhắn gởi
lời kinh cầu cho con phố thân thương
mai ta về với tiếng hát quê hương
đời ấm lại trong vòng tay của mẹ

Boston 1.1996
Dư Mỹ