Mong Em Về Trước Cơn Mưa Thu Bồn |
. | ?ong em về trước cơn mưa mây giăng kín núi đò đưa cập cầu thương em nhiều nỗi nông sâu truân chuyên con nước biết đâu anh dò ba mươi năm một chuyến đò chưa xong chuyến, lại thân cò sang sông trăm năm một cõi bềnh bồng chua chanh chát muối vẫn nồng trầu cau em còn đợi chuyến đò sau hay là không thể đợi nhau bờ này ? em về lấy tóc chẻ mây buộc anh đứng lại làm cây sông Hàn để cho anh với bạch đàn ngẩn ngơ che nắng ngỡ ngàng trú mưa lòng anh như tấm vải thưa em con mắt thánh đung đưa ước gì thôi đừng cong nữa làn mi trời cho đôi mắt khỏi đi đường vòng lòng anh như con nước ròng biển đau rát ruột cua còng chỏng trơ lấy khăn mà gối bơ vơ tay cầm nước mắt bao giờ sang sông gặp mênh mông cũng mênh mông nắng qua bao chuyến mà không nhạt nhoà lòng anh rúc tiếng tù và gọi đò mãi bỗng nhớ ra gọi mình Thu Bồn |