trưa nắng sông Tiền chảy
mãi miết
bắc hư ngồi đợi một chuyến sang
khói xe già cỗi bay mù mịt
đứng một bờ sông lòng mênh mangmặt nạ che cho qua một đời
chập chờn con nước lạ hình hài
bên kia bến đổ con thuyền đợi
khuấy sóng chèo đưa về ngày mai
giòng mật phù sa xuôi về
biển
cuốn trôi bè tím hoa lục bình
phải đó áo em màu quyến luyến
dòn tan trái mận làn môi xinh
bỏ lại đàng sau phố Sài
Gòn
con đường thơ ấu mái nhà quen
bóng me thêu nắng chiều lả ngọn
rơi rớt trong hồn nỗi nhớ quên
trưa nắng sông Tiền trôi
thảm thiết
cầu nào khuất bóng những hàng cây
còi xe giục gĩa lòng rên xiết
bước quẩn quanh ai ngày lại ngày
nắng khô bong lửa mái lều
tranh
tôn rỉ hắt hiu buồn quanh quanh
bờ xi măng lở hàng cột đỏ
hồn chìm đáy nước cuối sông xanh
chờ sang một chuyến rồi đi
biệt
mắt ai dầu dãi một phương nào
thuở xưa nghiêng ngả sóng tội nghiệp
như tình hiu quạnh lớp sầu chao
thuyền ai đóng dở mộng
phương xa
mỏm đất đầu vàm nước cuộn qua
chờ nhau hẹn cuối trời vô tận
nẻo đến cửa nguồn xa thẳm xa
Nguyễn Mạnh Trinh
(Thơ Nguyễn Mạnh Trinh / 1985) |