Buổi Trưa Về Thị Nghè
Trần Dạ Từ
. vẫn một mặt trời trên mỗi chúng ta
và mỗi chúng ta trên một bóng hình
tôi vô giác như mặt đường nhựa ẩm
trũng nỗi sầu đau náo nức lưu thông

mùa hạ đi qua tựa hồ giấc mộng
tôi chạy điên trong một bánh xe tròn
và đứa trẻ hít còi người đàn bà bước xuống
ôi chiếc cầu, ôi sở thú, ôi giòng sông

vẫn căn gác Hàng Sanh những giờ cháy ngói
tôi đem về tôi đặt dưới cầu thang
vẫn cánh tay úp trên mặt bàn nám bụi
tôi muốn tìm coi nhưng hiểu đã không còn

tuổi trẻ đi qua một lần, một lần thôi
tôi hèn nhát như một loài dế cỏ
hạnh phúc đi qua một lần,
cũng chỉ một lần thôi
và sự tan vỡ ấy làm mọi người cười rộ

Trần Dạ Từ